Chương 137: Lâm bồn

23.5K 670 52
                                    

Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu

Gió lạnh thổi qua, lá khô trên cây rơi xuống. Trong thành Trường Dương, từng đợt gió lạnh lẽo ùa về, mọi người đi trên đường đều ăn mặc rất nhiều, nhưng vẫn không tự giác mà co cóng chân tay lại, tận lực ôm chặt chút ấm áp còn sót lại.

Trong cung lại là một trận náo nhiệt.

Nghiên Phi lâm bồn, đây chính là chuyện đủ để cho các cung chú ý. Chưa nói trong cung đã lâu lắm rồi không có người mang thai, mà cho dù có thai thì cũng không thể bình an cho tới ngày lâm bồn.

Cho nên lần này ai cũng đặc biệt quan tâm đến cái thai này, có người cảm khái vận khí của nàng thật tốt, nhưng lại càng có nhiều người trong lòng tràn đầy vui mừng thầm chờ tới lúc hài tử được sinh ra, rồi nghiệm thân.

Tịch Lan Vi đau nhức giằng co rất lâu.

Cứ càng đợi càng thấy đau hơn, đau đến mức giống như muốn xé rách cả người. Tuy có đau nhức nhưng cũng không áp chế được sự vui mừng, rốt cuộc... Đứa nhỏ này rốt cuộc muốn ra đời rồi.

Lúc đó Hoàng đế đang thượng triều, không thể đi đến Vĩnh Duyên điện quấy rầy, nên Giản Tiểu Sương đi đến chờ ở Tuyên Thất điện.

Nói là chờ, kỳ thật trong lòng cũng không có mong đợi gì ở chỗ Hoàng đế, mà ngược lại rất lo lắng cho Tịch Lan Vi — nàng cũng biết, để nàng tới mời, chẳng qua là đi ngang qua sân khấu. Bọn họ phải diễn cái màn này, Tịch Lan Vi lâm bồn tất nhiên là chuyện quan trọng, nhưng Hoàng đế sẽ không đi Duyệt Hân điện xem Tịch Lan Vi, bọn họ muốn cùng nhau làm cho Cảnh Phi thật sự tin tưởng, là hắn không thèm để ý Tịch Lan Vi.

Phía trước đã tan triều, Giản Tiểu Sương đứng ở xa xa phía dưới, nhìn thấy đoàn người mênh mông càng ngày càng gần.

Hoàng đế mặc thường phục màu đen cực kỳ trang trọng, mười hai lưu [1] che giấu thần sắc, làm Giản Tiểu Sương vẫn thường được diện thánh mà lúc này cũng sinh ra chút sợ hãi.

[1] lưu: dây ngọc rủ xuống trên mũ miện của vua

Hít sâu một hơi, Giản Tiểu Sương lại đợi thêm một lúc nữa, đợi đến lúc bọn họ lại gần một chút, nàng bước lên phía trước đón. Cúi người bái một cái, chắp tay làm đại lễ mang theo cung kính cùng bất an, nàng nói lắp bắp: "Bệ hạ... Nghiên Phi nương nương... Sắp sinh..."

Một đám cung nhân theo hầu ở phía sau Hoàng đế đều nghiêm mặt lại, ngẫu nhiên có mấy người liếc mắt nhìn lẫn nhau một cái, không dám thở mạnh, không biết Hoàng đế sẽ phản ứng như thế nào.

Vị Nghiên Phi này đã thất sủng nhiều ngày. Mà nguyên nhân thất sủng... Thật sự là "Không nói được".

"Đi Duyệt Hân điện." Hoàng đế chỉ lặng im trong chớp mắt, xoay người liền đi luôn. Các cung nhân phía sau hắn đều nhẹ nhàng thở ra, Giản Tiểu Sương hít sâu một cái, quỳ gối tại chỗ ngẩn ra, lại vội vàng xách váy đuổi theo, kinh nghi bất định [2] nói: "Bệ hạ?!"

[2] kinh nghi bất định: vừa nghi ngờ vừa hoảng sợ

Nàng muốn nhắc nhở hắn không được đi, lại ngại có nhiều người như vậy nên không tiện nói thẳng.

[HOÀN] Làm Phi [Edit] - Lệ TiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ