Chương 17: Hàn Thanh

1.8K 151 13
                                    

Gió đêm rét lạnh, ta một mình đi trên đường, nghĩ đến ánh mắt tò mò dò xét của chúng võ lâm nhân sĩ ở khách sạn lúc ban ngày, ta không thể nào không bội phục bản lĩnh phớt lờ “thấy mà không thấy” của Đế Hạo.

“Ai~” Ưỡn ưỡn người mấy cái, lỗ chân lông toàn thân tựa hồ đều mở ra hết cỡ, trong không khí tràn ngập mùi thơm thức ăn phảng phất, các quán xá như thường lệ giăng đèn khắp nơi, tấp nập buôn bán, ở đây vốn không có ánh đèn điện như thế giới hiện đại, yên tĩnh như vậy thật khiến người khác thư thái mà.

Ta lắc lắc đầu rồi vừa đi vừa ngâm nga một khúc ca, đột nhiên một vị cô nương đứng chặn trước mặt ta.

“Ngươi chính là người tên Tàm Đậu, đi theo cạnh Đế Hạo?” Cô nương đó nhìn cũng có vài phần tư sắc, chỉ tiếc là cái thói kiêu ngạo thường thấy của các thiên kim tiểu thư thật khiến cho người khác khó chịu.

“Chính là tại hạ, không biết quý danh của cô nương là chi?” Dù gì thì Tiểu Đồng cũng từng huấn luyện ta vài khóa “đứng trước mặt nữ sinh như thế nào cũng phải cực kỳ lễ phép” nên giờ đối mặt với vị cô nương này ta cũng hết sức nhã nhặn a.

“Ta là con gái của chưởng môn Lộc Thương phái Phùng Tín Trinh – Phùng Bội Ngôn. Hôm nay nếu không phải tại ngươi lẻo mép trước mặt Đế Hạo thì hắn đã tham gia lễ mừng thọ của cha ta rồi!”

“Cô nương hiểu lầm rồi” Hay nhỉ, tới thế giới này mà cũng gặp “bà chằn” đến nhe nanh múa vuốt giận cá chém thớt nữa, “Với tính tình của Đế Hạo, cho dù tại hạ không nói gì thì hắn cũng sẽ không thích xuất hiện trước chốn đông người.” Cứ nhìn chỗ ở của hắn thì biết, cao thế kia mà!

“Ngươi còn dám xảo ngôn! Rõ ràng là ngươi có ý bất kính với cha ta!” Vừa dứt lời, nàng liền xuất kiếm chém về phía ta.

Kiếm pháp của vị Phùng cô nưong này đương nhiên kém xa Hắc Tùng kiếm khách rồi, chỉ là ta thân là một nam tử hán ai lại đi so kiếm với một tiểu nữ tử, như thế nào cũng không phù hợp với tư tưởng giáo dục nhiều năm từ Tiểu Đồng của ta. Ta không thể làm gì khác hơn là dùng chính khinh công cao siêu của mình né trái né phải. Phùng Bội Ngôn chém nửa ngày mà cũng không chạm được tới ta nên càng lúc càng mất kiên nhẫn, ta xem kỹ kiếm pháp của nàng, dùng hai ngón tay kẹp chặt thân kiếm, nội lực chấn động bức lui Phùng Bội Ngôn lùi vài bước. Nàng ta vẫn tiếp tục càn quấy, giương kiếm chém tới, ta trong lòng thầm kêu phiền toái, đột nhiên từ ven đường một viên đá nhỏ bắn ra, đánh vào vai nàng, đau đến nỗi khiến nàng nhăn mặt ngồi phịch xuống đất.

Ta tính chạy đến nâng nàng dậy, nhưng ngẫm lại, như vậy không phải cho “bà cọp cái” này có cơ hội đâm ta một nhát sao, hơn nữa tại thời cổ đại này không phải đang lưu hành cái câu gì mà “nam nữ thụ thụ bất tương thân” à?

Tại một góc đường, từ trong góc tối một tiểu khất cái bước ra, nhìn bộ dáng ước chừng mười một, mười hai tuổi, rõ ràng chỉ là một hài tử chưa lớn bao nhiêu nhưng lại đi học cách ăn nói y như người lớn vậy.

“Vị cô nương này, không biết ngài cứ cố tình đi trách tội huynh đài này là vì hắn không cho Đế Hạo đến dự đại thọ của lệnh tôn, hay là vì vô cùng muốn tại thọ diên* biểu đạt tình ý với Đế Hạo. Ai ngờ một mảnh xuân tâm không có cách nào trao, cho nên mới thẹn quá hóa giận, đem tội lỗi trút hết lên đầu người khác?” Lời này thật là làm tổn thương người ta nha, nhưng bất quá ta nghe mà mát dạ hết sức!

[ĐM-Full]  Võ Lâm Oai Hiệp Truyện Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ