Chương 20: Cứu Mạng

1.6K 150 2
                                    

“Ngươi như thế là ý gì?” Ly Toái Phong giữ nguyên vẻ tươi cười, nhưng tia sáng kỳ dị nhá lên trong mắt thì không qua khỏi đôi mắt cận thị của ta.

“Kỳ thật cũng không có gì, ngươi không cần đa nghi.” Ta cười đến ôn hòa, nhưng trống ngực lại đập thình thịch, “Có một loại quả màu đỏ, nó tỏa ra hương thơm vốn có hại cho thân thể, nhưng lại có thể chữa trị bệnh đậu mùa. Mấy ngày trước, ta bị nhiễm loại bệnh này, rốt cuộc vô ý lây cho Đế Hạo, thế nên hai chúng ta trên người đều mang theo loại quả này, chính là, ngươi gần Đế Hạo như thế, có ngửi được mùi hương của loại quả này không. Nó sẽ khiến cho người không có bệnh đậu mùa toàn thân phát ra màu đỏ lốm đốm, bắt đầu từ xung quanh mũi lan đến mặt bộ, sau đó là toàn thân, giống như Ly giáo chủ hiện giờ, nhìn xa, giống như trên mặt dính son hồng, nhưng nhìn gần lại khiến cho người ta bị dọa sợ đến nhảy dựng a!”

“Ngươi gạt ta.” Ly Toái Phong tươi cười nhưng trong đó lại chứa vài phần miệt thị.

Ta thở ra một chút đem y phục vén lên, đưa lưng về phía hắn nói: “Thấy không! Đây đều là đậu mùa!” Con bà nó, gần đây cùng Đế Hạo một chỗ đã ăn quá nhiều, nhiệt trong cơ thể khiến cho lưng mọc đầy đậu thanh xuân.

“Đế Hạo sẽ không phát bệnh đậu mùa!” Lông mày của Ly Toái Phong nheo lại, nhìn đến ta trong lòng một trận ám muội.

“Ngươi cởi áo ngoài của hắn nhìn xem! Nói không chừng ngực của hắn so với mặt của ngươi còn khủng khiếp hơn!”

“Ngươi!” Hắn theo bản năng muốn đưa tay sờ mặt mình, nhưng rốt cuộc ngừng lại, sau đó hướng Đế Hạo nở nụ cười vạn phần nhu tình, đưa tay muốn cởi bỏ vạt áo của hắn.

Ta nhân lúc Ly Toái Phong cúi đầu, vận khí một chưởng đánh qua, hắn mạnh ngẩng đầu, nhanh chóng phản chưởng ngăn chặn, đúng là gừng càng già thì càng cay, thoáng chốc đem ta chấn ra mấy trượng xa, oanh địa đánh thẳng vào trên thạch bích, thiếu chút nữa đem xương sống ta chấn gẫy.

Vốn nghĩ đến chính mình nhất định sẽ giống trong võ hiệp tiểu thuyết, lảo đảo đứng lên, phun một búng máu, sau đó đối anh em của mình nói một tiếng: “Huynh đệ, ta tận lực!” Không nghĩ tới chính là, ta trừ bỏ cảm giác đau rát trên lưng vì bị nham thạch ma sát ra thì không còn cảm giác nào khác nữa.

Rất nhiều năm về sau, sư phụ từng giễu cợt ta nói: “Ngốc tiểu tử, ngươi cho là Kim Phong Ngọc Lộ ngươi uống xong vô ích à! Ba mươi năm nội lực mà ngươi tăng không phải người khác tùy tiện ra tay là có thể đem ngươi đả thương đâu a”

Nhìn nhìn lại Ly Toái Phong, tay phải của hắn rõ ràng có chút run rẩy, xem ra bị ta làm cho bất ngờ khiến hắn không kịp phòng bị nên chấn thương xương cốt.

“Xú tiểu tử, ngươi thật khiến ta sinh khí.” Cằm của Ly toái phong hơi hơi nâng lên, biểu tình từ quyến rũ chuyển sang âm tà, tay phải bị ta chấn thương ngừng trong không khí, phát ra tiếng vang, ta đoán hắn nhất định rất muốn rỉa xương cốt của ta. Sau đó tay hắn chậm rãi rũ xuống, chạm vào bên hông, trong nháy mắt tay phải vung, ta cái gì còn chưa thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mặt gió lạnh đánh úp lại, theo bản năng chợt né ra, tảng đá bên cạnh đã bị chém thành hai đoạn.

[ĐM-Full]  Võ Lâm Oai Hiệp Truyện Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ