Cả buổi chiều hôm đó cô không có động tĩnh khiến Seongwoo hơi lo lắng, sợ cô lại có âm mưu đen tối gì, nhưng cũng không dám đi chọc phiền toái. Đi qua đi lại hồi lâu vẫn chưa biết nên xử trí như thế nào. Phòng của bọn họ sớm bị cô phá lanh tanh bành rồi, đồ đạc thường xuyên không thấy tăm hơi, cũng may phòng của thiếu gia...đợi một chút, phòng của thiếu gia? Sana to gan kia sẽ không đi náo loạn cả nơi đó đấy chứ? Mấy ổ khóa kia không thể làm khó được cô. Không ổn rồi, anh phải tìm cách mới được, cứ thế này đợi thiếu gia trở về sẽ trách tội luôn cả bọn họ mất.
Leng keng.
Vừa nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Seongwoo lập tức lâm vào trạng thái đề cao cảnh giác, nhưng lần này lại hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Sana đứng cách Seongwoo vài bước, vô cùng nghiêm túc yêu cầu:
- Tháo chuông!
- Không được.
- Tôi nói, tháo chuông!
- Cô bị sao vậy? Quyển sổ đó có gì kì quái hả? - Seongwoo nhíu mày. Anh cảm giác được Sana không còn giữ thái độ cà lơ phất phơ như trước nữa, cô bây giờ...giống như một cây cung đã căng dây, chỉ chờ thời cơ đến là lập tức phóng đi.
- Tháo chuông! - Cô không trả lời, chỉ một mực yêu cầu.
- Cô nói cho tôi biết cô muốn làm gì, nếu không ảnh hưởng đến thiếu gia tôi sẽ giúp cô...
- Chạy trốn.
- Cái gì?
- Tôi muốn chạy trốn. - Cô nhắc lại.- Tôi từng tìm thấy một mẩu giấy trong túi quần của tên ngốc, trên đó ghi...'giết Sana'.
- Thiếu gia không nhận mệnh lệnh từ ai cả. Hơn nữa, trước giờ thiếu gia ra lệnh chưa từng dùng giấy bút.
- Tôi biết. Người đưa ra mệnh lệnh đó là Jeon Somi, tôi nhận ra nét chữ của cô ta.
- Jeon Somi tại sao lại muốn giết cô? - Seongwoo ngạc nhiên.- Sana, cô rốt cuộc đã làm cái gì mà toàn bộ người họ Jeon đều dính líu tới cô hả?
- Anh hỏi tôi? - Cô chỉ vào mũi mình, bật cười.- Tôi cũng rất muốn biết, tại sao mấy người nhà họ Jeon này lại cứ thích bám dính lấy mình không chịu buông đấy.
- Được rồi, đừng kích động, chỉ cần cô còn ở đây, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho cô, ít nhất là đến khi tìm được thiếu gia.
- Sau đó mấy người sẽ đem tôi bán đi hay là trực tiếp giết luôn?
- À, cái này còn cần xem ý kiến của thiếu gia. Nếu cậu ấy không có mệnh lệnh gì, tôi sẽ làm y như những gì đã hứa với cô lúc đầu. - Seongwoo mỉm cười.
- Đừng có cười, trông anh giống hệt như một con cáo đội lốt người, hoàn toàn không đáng tin. - Cô hừ một tiếng, quay người bỏ đi.
- Đợi một chút! - Seongwoo vội vàng gọi cô lại, nghi hoặc hỏi.- Cô nói tìm thấy mẩu giấy kia ở trong túi quần của thiếu gia?
- Người cứu anh ta không phải tôi, mà là một cô gái khác. Bộ quần áo là cô gái kia đưa cho anh ta. Cô ta tự nhận mình là bé con, nhưng anh ta nhất quyết phủ nhận, trốn đi rồi không hiểu sao lại bám lấy tôi, còn nói tôi chính là bé con. Hừ, tôi mới không phải bé con gì đó đâu, nghe cách xưng hô cũng đủ biết là rất yếu ớt!
Seongwoo gật gật đầu. Sana tất nhiên không phải 'bé con', nên gọi cô là 'yêu quái' mới đúng.
- Nếu như tên ngốc không ở trong tay Kim SeokJin và Kim Taehyung, tôi nghĩ hẳn là anh ta đã bị cô gái kia bắt lại rồi. Có thể cô gái kia là người của Jeon Somi, nhưng tôi chắc chắn Jeon Somi còn chưa biết việc này, nên anh ta tạm thời sẽ không chết đâu.
- Làm sao cô biết? - Seongwoo nhướn mày nhìn cô.
- Bởi vì hôm qua tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Jeon Somi với một người.
- Cô làm sao mà...
- Không có gì, chỉ hơi tốn băng dính một tí. - Cô nhún vai.
- Cô...
- Tôi nói rồi, mấy cái chuông này không làm khó được tôi! - Cô đung đưa ngón trỏ, tươi cười đắc ý lắc lư trở về phòng, trước khi hoàn toàn biến mất còn không quên dặn dò.
BẠN ĐANG ĐỌC
SAKOOK VER - TÊN NGỐC, ANH THẬT PHIỀN!
FanfictionThể loại: Siêu hài hước, hiện đại, nội chiến gia tộc, đáng yêu. Teaser: Cậu chuyện về tam thiếu gia nhà họ Jeon bị mất trí, đầu óc trở nên như một đứa nhóc 5 tuổi bị, bị anh em trong gia đình ám sát để tranh giành vị thế. Sana gặp được tên ngốc này...