Hồi nhỏ tôi rất mâu thuẫn. Tôi là thiếu gia nhà họ Jeon, cho dù nhỏ tuổi nhất nhưng lại là con trai của người vợ hợp pháp trên giấy tờ của Jeon Junghwan, cho nên tất cả mọi người đều coi trọng tôi, ngay cả Jeon Junghwan cũng hết mực cưng chiều tôi, ít nhất là trong mắt người ngoài ông ta đúng là rất yêu thương tôi. Thế nhưng cái sự 'yêu thương' này sâu đậm bao nhiêu có lẽ cũng chỉ có ông ta mới biết được. Lại nói, tôi cũng từng gọi ông ta là bố, nhưng đó chỉ là chuyện trước khi tôi lên 7. Tại sao ư? Bởi vì vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 7 của tôi, một số chuyện đã thay đổi, không, có lẽ nó vốn là như vậy, chỉ là đến lúc đó tôi mới biết mà thôi. Tóm lại, kể từ ngày hôm đó tôi bắt đầu hiểu được tình thân ở nơi này là điều nực cười đến thế nào. Tôi không cần một người bố cả ngày chỉ quan tâm đến bộ não của mình, cũng chẳng cần một người mẹ lúc nào cũng coi mình như công cụ củng cố địa vị. Vì vậy, bọn họ chết, tôi không những không đau buồn, mà còn cảm thấy nhẹ nhõm. Sau này, tôi chỉ có một mình, sẽ không ai có thể khiến cảm xúc của tôi dao động được nữa. Tôi rất hài lòng với tình trạng này!
Tranh đấu hãm hại trong gia tộc chưa từng dừng lại, càng không vì đối phương chỉ là một đứa trẻ mà nương tay. Tôi sống trong cái thế giới hỗn loạn này 18 năm, bị thương vô số, nhưng chưa từng bất lực như lần đó. Hôm ấy là ngày sinh nhật lần thứ 18 của tôi, cũng thiếu chút nữa trở thành ngày giỗ của tôi. Lúc nằm trên mặt sàn lạnh băng tôi bỗng nhiên cảm thấy rất nực cười. Hai người anh kia tính toán thật tốt, hai ngày kỉ niệm nhập một cũng không phải là một ý kiến tồi.
Thế nhưng, tôi lại không chết.
Bởi vì có một người xuất hiện. Tôi cảm nhận rất rõ bước chân linh hoạt cùng hơi thở nhẹ nhàng như có như không, hiển nhiên là một cao thủ về việc ẩn nấp. Người đó tiến lại gần tôi, một bàn tay giơ lên dường như muốn chạm vào mặt tôi. Tôi ghét, thực sự rất ghét người khác chạm vào mình, đặc biệt là khuôn mặt này, cho nên tôi cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt lấy cổ tay người nọ. Sau đó tôi liền ngây người, bởi vì tôi thật không ngờ người kia lại là một đứa trẻ. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn có chút buồn cười. Đứa trẻ này lá gan rất lớn, nói rất nhiều, từ đầu đến cuối luôn miệng kêu mình không phải người tốt, thế nhưng đôi bàn tay nhỏ bé lại thành thục xử lí vết thương lớn nhỏ trên người tôi, cuối cùng còn ném cho tôi hai cái bánh bao nóng hổi.
Cô bé luôn tự nhận là 'một tên trộm có đạo đức nhưng không có lương tâm' ấy đã cứu mạng tôi, không những thế còn cứu cả trái tim tôi. Sau ngày hôm đó, tôi biết rằng trên đời vẫn còn có tình người, và vẫn có ai đó sẽ quan tâm đến chính bản thân tôi chứ không phải là vì lợi ích hay tiền tài. Ừm, Sana, cái tên này tôi đã nhớ kĩ rồi!
Cũng không quá khó để tìm được em ấy, nhưng tôi lại không đủ can đảm để tiến tới quá gần. Tôi biết em ấy cũng không phải thiên sứ lương thiện, cũng không phải người có một cuộc sống đơn giản không tì vết, thế nhưng tôi vẫn có chút không nỡ kéo em vào thế giới của mình. Tôi sợ em sẽ dần trở nên giống tôi, giống bọn họ, khi ấy tôi phải làm sao bây giờ? Vì vậy, suốt 8 năm tôi chỉ âm thầm dõi theo em, khuôn mặt non nớt gầy gò trở nên xinh xắn đáng yêu. Em vẫn vậy, đôi mắt linh động tinh ranh cùng nụ cười ngọt ngào có chút gian xảo khiến người ta muốn cảnh giác nhưng lại không nỡ. Chỉ cần nhìn em bình yên, vui vẻ đầy đủ sống qua ngày là tôi đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
SAKOOK VER - TÊN NGỐC, ANH THẬT PHIỀN!
FanfictionThể loại: Siêu hài hước, hiện đại, nội chiến gia tộc, đáng yêu. Teaser: Cậu chuyện về tam thiếu gia nhà họ Jeon bị mất trí, đầu óc trở nên như một đứa nhóc 5 tuổi bị, bị anh em trong gia đình ám sát để tranh giành vị thế. Sana gặp được tên ngốc này...