Tâm tình người mẹ

255 28 0
                                    

Nhân lúc Jungkook đang ngủ, Jong-min lôi xềnh xệch Sana ra bên ngoài, vừa đóng cửa một cái lập tức rống lên.

- Cô đã làm gì thiếu gia?

- Đó chỉ là mưu kế mà thôi, tôi cũng không thực sự muốn lấy mạng anh ta. - Cô cúi gằm mặt, di di chân xuống sàn.

Kỳ thật cô chỉ cứa nhẹ hai cái mà thôi, gần như toàn bộ số máu loang lổ kia đều là do cô lén lút cứa tay mình có được không? Cô cũng đâu có biết tên ngốc kia đột nhiên nổi điên tự đâm mình một nhát, nếu không phải cô cố gắng hết sức kìm bớt lực đạo của anh ta thì giờ này anh ta hẳn là đang nằm trong phòng cấp cứu hấp hối chứ không phải chỉ ở phòng bệnh bình thường như thế này đâu.

- Cô còn nói? - Jong-min nhảy dựng lên chỉ thẳng vào cô mà quát.

- Nếu như không phải do cô làm bậy thì thiếu gia sẽ bị thương à?

- Nếu như tôi không làm thế thì cả hai đều không thoát được...

- Người bọn chúng muốn lấy mạng là cô chứ không phải thiếu gia.

- Cho nên anh muốn tôi buông tay chịu trói, hi sinh bản thân để cứu Jungkook? - Cô nhếch khóe môi nói.

- Thật xin lỗi, việc thiệt thòi như vậy tôi không làm được.

Cô nắm chặt nắm đấm, xoay người rời đi. Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy người phía sau rên lên một tiếng, đang định nâng chân bỏ chạy thì cổ tay đã bị nắm lấy, cả cơ thể đổ nghiêng về phía sau.

- Không phải anh đang ngủ à? Tại sao lại ra đây? - Cô hơi đẩy anh ra, ngại ngùng hỏi. Tuy rằng cô mạnh miệng như vậy nhưng thật sự trong lòng vẫn có chút áy náy, nhất là khi chứng kiến anh ta dù bị thương vẫn nhất mực bảo vệ cô, răm rắp làm theo mọi yêu cầu của cô. Vì vậy giọng điệu cũng trở nên hết sức dịu dàng.

- Anh đang bị thương, mau vào phòng nằm nghỉ đi!

- Anh không vào. - Anh lắc đầu.

- Không có anh, cậu ta sẽ lại bắt nạt em.

- Anh không cần quan tâm đến tôi như vậy đâu. Dù sao tôi cũng làm anh bị thương. Nếu như anh ghét tôi thì cũng có thể hiểu được, không cần đối xử với tôi tốt như vậy. Tôi...tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi. - Cô ngẩng đầu nhìn anh, cắn cắn môi nói.

- Anh hoàn toàn không ghét bé con mà. Anh làm sao lại ghét bé con được chứ? Anh thích nhất bé con a. - Anh lại trở về với nụ cười ngây thơ, dường như tất cả những gì cô làm với anh đều chỉ là tưởng tượng của một mình cô.

- Thiếu gia, cô ta... - Jong-min nhíu mày, đang định nói gì đó thì đã bị anh cắt ngang.

- Tôi không phải thiếu gia, tôi là tên ngốc! - Anh quay đầu nhìn Jong-min, hết sức nghiêm túc nói.

- Ha ha... - Cô bật cười. Cô rõ ràng nhìn thấy khóe môi Jong-min rớm máu, hẳn là vừa rồi đã bị tên ngốc tặng một quả đấm. Đáng đời! Nhìn Jong-min chật vật, cô bỗng nhiên cảm thấy thật vui vẻ. Lại nhớ đến tên khốn Seongwoo từng ép mình đeo lắc chân thủy tinh gắn chuông như cún con, cô liền tiến lên một bước, vùi mặt vào lồng ngực của tên ngốc, thanh âm uất ức.

SAKOOK VER - TÊN NGỐC, ANH THẬT PHIỀN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ