Buổi sáng khi Tiểu Vân vừa tỉnh dậy, đã có hạ nhân đến báo Hách Liên Ngạo Thiên đang chờ nàng đến cùng ăn sáng. Hầu như ngày nào cũng như vậy, nàng tuy chưa phải Vương phi của Hách Liên Ngạo Thiên, nhưng không khí giữa hai người họ lại hài hòa, ấm áp như một đôi vợ chồng mới cưới.
Thay một kiện y phục đơn giản thoải mái, Tiểu Vân dẫn theo Liên nhi đi đến chính viện. Đến nơi, đã thấy Hách Liên Ngạo Thiên ngồi sẵn ở bên bàn chờ nàng. Thoáng thấy nàng tiến vào, hắn liền đứng dậy, tự mình ra đón. Hai người cùng ngồi xuống bàn, Tiểu Vân nhìn bát đũa của hắn vẫn sạch bong, nàng cười hỏi:
"Vương gia sao không ăn trước? Chàng phải chờ ta lâu như vậy, không cảm thấy đói sao?"
Hách Liên Ngạo Thiên động đũa gắp một miếng bánh táo đỏ đặt vào bát của nàng, dịu dàng đáp:
"Không sao, không có nàng bổn vương ăn không thấy ngon!"
Tiểu Vân hơi đỏ mặt, nàng cũng cầm đũa gắp một khối bánh đặt vào bát của hắn, ngượng ngùng nói:
"Vương gia ăn nhiều một chút!"
Sau đó liền cúi đầu, bắt đầu ngấu nghiến ăn, hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn hắn nữa. Hách Liên Ngạo Thiên thấy nàng như vậy, hắn bỗng bật cười. Tiểu Vân lại càng quẫn bách hơn, nàng hoàn toàn cắm mặt vào bát, hai má rộ lên đám mây hồng hồng rất khả nghi. Hách Liên Ngạo Thiên nghĩ thầm, cũng không nên trêu chọc nàng nữa, hắn lại gắp thức ăn cho nàng, cười nói:
"Nàng ăn nhiều vào! Ăn xong bổn vương dẫn nàng ra ngoài chơi!"
Nghe được ra ngoài chơi, thần sắc quẫn bách trên mặt nàng liền mất sạch, Tiểu Vân vui mừng ngẩng đầu lên, có chút khó tin hỏi:
"Chàng nói thật chứ?"
Hách Liên Ngạo Thiên vươn tay gạt vụn bánh trên miệng nàng xuống, gật đầu đáp:
"Ừ, vậy nên bây giờ, nàng phải ăn hết chỗ này cho bổn vương!"
Tiểu Vân nhìn ngọn núi nhỏ trong bát mình, có chút khó xử. Hắn chất cho nàng nhiều như vậy, dựa vào sức ăn cùng tốc độ ăn của nàng thì đến đời nào mới xong? Nhưng, vì sự nghiệp vĩ đại ra ngoài chơi, không thể không hy sinh! Trong lòng Tiểu Vân âm thầm rơi lệ, nàng hung hăng ở trong đầu mắng cái hỗn đản kia một chút, sau đó đành cam chịu ăn bằng hết đống thức ăn trong bát.
Hách Liên Ngạo Thiên nói cũng rất giữ lời, ăn xong, hắn để nàng nghỉ ngơi một chút rồi dẫn nàng ra ngoài chơi. Lần này đi chỉ có hai người, hắn không cử thêm thị vệ nào đi theo, có lẽ là muốn hai người có thời gian riêng ở bên nhau. Hai người thong thả dạo qua các con phố, Tiểu Vân lâu ngày mới được ra phủ, tâm trạng vô cùng hào hứng, nàng thấy cái gì trên phố cũng muốn xem, Hách Liên Ngạo Thiên lại chỉ có thể bất đắc dĩ đành đi theo. Nhìn nàng tươi cười vui vẻ, giống như con hồ điệp tự do bay lượn giữa trời, lại có chút giống tiểu hài tử đơn thuần khả ái, khiến trong tâm hắn không nhịn được rung động thật sâu thật sâu. Nghĩ đến sau này nàng sẽ thuộc về hắn, ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy giống như có một dòng nước ấm, nhẹ nhàng lan tỏa trong lồng ngực, hóa mềm cả những góc khuất tăm tối và lạnh lẽo nhất trong lòng hắn.
Lúc này trên đường lớn, xuất hiện một đôi chủ tớ. Nữ tử đi trước khuôn mặt xinh đẹp kiều mị, mắt xếch quyến rũ, thân hình nóng bỏng, y phục đỏ rực lại càng làm tăng thêm một phần mị hoặc trên người nàng. Người đi đường phàm là nam nhân đều không nhịn được phải liếc nhìn nàng một cái. Người đi sau hẳn là nha hoàn, tư sắc có vài phần thanh tú xinh xắn. Chủ tớ hai người thong dong đi trên đường, hẳn là ai cũng sẽ nghĩ hai người đơn thuần là đi ngắm cảnh dạo phố, trên thực tế lại không phải vậy...
"Hoa Ngẫu, ngươi nói xem Nhị vương gia khi thấy ta sẽ có biểu tình như thế nào?"
Hoa Ngẫu nhìn chủ tử nhà mình toàn thân đều toát ra vẻ phong tao (lẳng lơ) quyến rũ, lập tức cúi đầu đáp:
"Phàm là nam nhân đều sẽ không thoát nổi sự mị hoặc, cuốn hút của tiểu thư!"
Mộ Dung Y Y chu môi, nàng ta vươn tay hất một cái đèn lồng treo trên một cái sạp ven đường, có chút trêu tức mở miệng:
"Vậy nếu cái Nhị vương gia kia nhìn ta mà không phản ứng gì thì có nghĩa hắn không phải nam nhân?"
Hoa Ngẫu có chút khó xử đáp:
"Cái này, ách, nô tì cũng không biết!"
Mộ Dung Y Y quay đầu lườm Hoa Ngẫu một cái, nguýt dài rồi cất bước đi thẳng, không thèm nhìn đến nàng nữa. Đang đi, đột nhiên Hoa Ngẫu hô lên:
"Tiểu thư, tiểu thư, người kia có phải là Nhị vương gia không a?"
Mộ Dung Y Y lập tức nheo mắt:
"Đâu? Hắn ở đâu?"
Theo ngón tay của Hoa Ngẫu chỉ đến, Mộ Dung Y Y nhìn một hồi mới rõ. Cái người đang đi lẫn vào rất nhiều người kia, cái bóng áo tím kia xác thực là Nhị vương gia đương triều rồi. Hắn đang làm gì ở trên đường vậy? Lúc này, lại thấy Nhị vương gia quay đầu khẽ cười một tiếng, ánh mắt ấm áp vô cùng dịu dàng, còn chứa cả sự sủng nịch. Mộ Dung Y Y nhìn cái người đang đi bên cạnh hắn là một nam nhân tai to mặt lớn, không tự giác nuốt một ngụm nước miếng. Nhị vương gia không phải cũng lại là đoạn tụ đấy chứ? Gia đình đế vương này cũng quá biến thái mà!
Đúng lúc này, nam nhân tai to mặt lớn kia bỗng đi vọt lên trên, người đi trước bị hắn che khuất mới lộ ra. Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Mộ Dung Y Y lúc này mới xác định suy nghĩ vừa rồi của mình là sai lầm, Nhị vương gia vô cùng bình thường, cũng không có đoạn tay áo đoạn chân áo gì gì hết! Nhưng đồng thời, trong lòng nàng ta dâng lên một cỗ tức giận cùng ghen tị. Nữ nhân kia là ai, sao nàng ta dám đi cạnh nam nhân của Mộ Dung Y Y này? Còn nữa, Nhị vương gia cư nhiên lại dùng ánh mắt sủng nịch như vậy để nhìn nàng ta? Hắn rốt cuộc có để cái người hôn thê của hắn là nàng ta đây vào mắt hay không?
Lửa giận bùng lên trong ngực, không kịp suy nghĩ gì, Mộ Dung Y Y đã vọt lên trước. Nàng ta chạy đến gần hai người Hách Liên Ngạo Thiên, thanh âm dịu dàng quyến rũ vang lên:
"Vương gia!"
Hai người trước mặt cùng quay lại. Đến lúc nhìn rõ dung mạo của nữ tử kia, Mộ Dung Y Y lại càng không nhịn được ganh ghét. Tại sao nữ nhân này lại có thể xinh đẹp như vậy chứ? Dịu dàng mềm mại lại có chút nhu hòa chọc người thương như vậy, thật sự là loại nữ nhân hạ đẳng chuyên đi câu dẫn nam nhân!
Hách Liên Ngạo Thiên hơi liếc qua nữ tử trước mặt này một chút, trong đầu liền mơ hồ. Nữ nhân này, hình như đã từng gặp qua? Nhưng rất nhanh hắn liền không để ý tới, gặp qua hay không gặp qua thì có vấn đề gì đâu, dù sao cũng chỉ là nữ nhân không đáng phải quan tâm, trong lòng hắn chỉ có mình Tiểu Vân là đủ!
Mộ Dung Y Y thấy hắn cư nhiên phớt lờ mình, máu nóng lại sục sôi nhưng nàng ta cố kìm lại, thanh âm yêu kiều mềm mại lại vang lên:
"Vương gia!"
Hách Liên Ngạo Thiên một tay ôm lấy Tiểu Vân, thanh âm lạnh lùng xa cách:
"Vị tiểu thư đây là? Bổn vương không nhớ là mình có quen biết với tiểu thư?"
Mộ Dung Y Y bị hắn làm cho chấn động thật lâu, lớn đến từng này, trước giờ chỉ có nàng ta quên mất nam nhân mình đã từng tiếp xúc, còn chưa có nam nhân nào gặp qua nàng mà lại có thể không biết nàng là ai. Đả kích này quá lớn, thân thể nóng bỏng khẽ run, thanh âm cũng là vô cùng ủy khuất:
"Vương gia, ngày hôm qua Y Y mới gặp qua ngài, vậy mà hôm nay ngài đã quên Y Y rồi sao?"
Ra là Mộ Dung Y Y, người trong mật chỉ yêu cầu gả cho hắn! Khóe môi Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng nhếch lên, hắn cười nhạt hỏi:
"Mộ Dung tiểu thư không ở trong cung dưỡng sức, sao lại ở bên ngoài chạy rông? Cẩn thận bị người có tâm tư nhìn thấy, sợ là sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của tiểu thư!"
Chạy rông? Sắc mặt Mộ Dung Y Y xanh mét. Hắn lại dám dùng từ đó để hình dung nàng, hắn coi nàng là cái gì? Tiểu Vân cố gắng nín cười, nàng dùng tay áo Hách Liên Ngạo Thiên che đi khóe môi hơi nhếch nhếch lên. Mộ Dung Y Y thấy hai người gần sát nhau như vậy, ghen tị lại bốc lên:
"Vương gia, ngài lo cho danh tiếng của Y Y như vậy, còn vị tiểu thư này thì sao? Ngang nhiên ở giữa đường lớn ôm ôm ấp ấp, lẽ nào vị tiểu thư đây không biết cái gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân sao?"
Tiểu Vân vẫn còn buồn cười về cách dùng từ của Hách Liên Ngạo Thiên, nàng mím môi gật gật đầu, cười đáp:
"Xác thực là không biết!"
Mộ Dung Y Y xanh mặt, ngón trỏ run run chỉ vào nàng:
"Ngươi..."
Hách Liên Ngạo Thiên mắt lạnh nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo chứa ý giận truyền ra:
"Mộ Dung tiểu thư, phiền tiểu thư chú ý lễ tiết một chút! Vương phi của bổn vương không phải là ngươi muốn khi dễ liền khi dễ! Bổn vương không biết tiểu thư ở Bách đảo có thân phận địa vị thế nào, nhưng đây là Hách Liên quốc, tiểu thư đang là khách ở Hách Liên thì nên biết giữ đạo làm khách! Vương phi đương triều há lại là người tiểu thư có thể tùy ý chỉ trỏ sao?"
Mộ Dung Y Y bị ánh mắt lạnh băng của hắn dọa sợ, nàng ta vội vàng rụt tay lại, lùi về sau. Khẽ mở miệng, thanh âm chứa đầy ủy khuất:
"Vương gia, Y Y...."
Hách Liên Ngạo Thiên không để nàng nói hết liền ngắt lời:
"Bổn vương cùng Vương phi còn có chuyện phải giải quyết, không tiện cùng tiểu thư bồi tiếp! Thứ lỗi bổn vương đi trước!"
Hắn nói xong cũng không lại liếc nhìn nàng ta lần nữa, cứ vậy ôm Tiểu Vân xoay người đi thẳng. Hai mắt Mộ Dung Y Y ngấn lệ , nàng siết chặt nắm tay, cắn môi, hung hăng quay người chạy đi, Hoa Ngẫu ở phía sau chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ chạy theo.
Hai người Tiểu Vân đi tiếp một đoạn nữa, Hách Liên Ngạo Thiên liền bảo nàng đứng đợi, còn hắn thì rời đi một chút. Không biết đã qua bao lâu, trên đường truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiểu Vân vừa quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ ai với ai, cả người đã bị nhấc bổng lên không. Nàng sợ hãi kêu một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại. Đợi một lúc cũng không có thấy đau đớn như mình tưởng tượng, Tiểu Vân rụt rè mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt dọa nàng giật mình. Di, như thế nào lại cao như vậy a? Nhìn xuống dưới, chính là nàng đang ngồi trên lưng một con ngựa phi nước đại. Sắc mặt Tiểu Vân lập tức xanh mét, nàng vung nắm đấm về phía người ngồi sau mình, hét to:
"Thả ta xuống, đại hỗn đản, thả ta xuống, Ngạo Thiên, cứu ta...."
Hét to đến khản cổ họng, bỗng từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười rõ ràng trầm thấp, rồi một thanh âm trêu tức vang bên tai nàng:
"Vân nhi như thế nào lại yêu thích bổn vương như vậy a? Trước là bám chặt không buông, sau đó là cao giọng hét tên của bổn vương?"
Tiểu Vân hoảng hốt ngẩng đầu lên, ánh vào mi mắt là dung mạo tuấn mĩ nhiễm đầy ý cười của Hách Liên Ngạo Thiên. Tiểu Vân thảng thốt:
"Sao lại là chàng?"
Hách Liên Ngạo Thiên thanh âm quyến rũ như có như không hỏi lại:
"Vân nhi, nàng ôm chặt bổn vương lâu như vậy mà vẫn không nhận ra sao?"
Nhận ra tư thế cực kì xấu hổ này, Tiểu Vân hơi buông lỏng tay, nhưng lúc này Hách Liên Ngạo Thiên lại đột ngột thúc mạnh gót chân, con ngựa hí dài, bỗng tăng nhanh tốc độ, khiến Tiểu Vân lại tái mặt, lập tức ôm chặt lấy thắt lưng người kia. Từ trên đỉnh đầu truyền xuống tiếng cười vui sướng hả hê của hắn, Tiểu Vân không nhịn được oán giận:
"Đồ xấu tính! Đại sắc lang!"
Hách Liên Ngạo Thiên vẫn cười, cánh tay mạnh mẽ bao lấy nàng ở trong lồng ngực rộng lớn vững chắc. Tóc đen của hai người bị gió thổi tung lên, quấn quýt lấy nhau không rời. Hách Liên Ngạo Thiên cúi đầu, ngắm nghía gò má giai nhân vì ngượng ngùng mà đỏ ửng, hắn nhẹ nhàng cảm nhận hương thơm u lãnh như u lan trong cốc tỏa ra trên người nàng, thần trí trong một thoáng thật sâu lâm vào u mê, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên thành vòng cung dịu dàng.
Hai người cưỡi ngựa đi đến ngoại thành, hắn đưa nàng đi khắp nơi ngắm cảnh, đến lúc trời vào chiều thì ở trên núi ngắm mặt trời lặn. Sau một ngày dạo chơi, Tiểu Vân cũng có chút mệt, nàng tùy ý dựa người vào bờ ngực rộng rãi của hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực bên tai, trong lòng có một loại hạnh phúc không nói lên lời. Nếu như thời gian có thể dừng lại tại thời khắc này lâu thật lâu, nàng tình nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để có thể được ở bên cạnh hắn không rời. Hai người an tĩnh dựa vào nhau, ngắm vầng hào quang chói lọi từ từ chìm xuống, gió nhẹ thổi qua, phảng phất hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa. Con ngựa ung dung cúi đầu gặm cỏ dưới chân. Vòng tay Hách Liên Ngạo Thiên lặng lẽ siết chặt, hắn cúi đầu, ở bên tai nàng dịu dàng thủ thỉ:
"Vân nhi, nàng sẽ vĩnh viễn dựa vào ta như vậy phải không?"
Bàn tay Tiểu Vân nhẹ vuốt ve mu bàn tay hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh, nàng gật đầu, không chút do dự đáp:
"Ta sẽ!"
Vùi mặt vào mái tóc nàng, nhẹ hít hương thơm dịu dàng trên tóc nàng, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên phảng phất như vọng tới từ nơi nào đó rất xa xăm:
"Ta yêu nàng!"
Thân mình Tiểu Vân chấn động, nàng ngồi lặng người đi mấy giây. Rồi bỗng nhiên, Tiểu Vân xoay người ôm chặt lấy hắn, nàng áp mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Ngạo Thiên, nếu một ngày nào đó, ta vì một lý do mà phải rời đi chàng, vậy chàng, chàng sẽ đợi ta phải không?"
Nàng cảm giác vòng tay hắn ngày càng siết chặt, siết đến mức nàng có chút đau, thanh âm bá đạo của hắn vang vọng bên tai nàng:
"Nàng nghĩ nàng có thể thoát khỏi ta sao?"
Tiểu Vân thở dài, khẽ lắc đầu:
"Ta không! Nhưng ta chỉ muốn biết, nếu một ngày ta phải rời đi, liệu chàng có đợi ta hay không?"
Dường như đang cố kìm nén, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên trầm xuống lại hơi khàn:
"Nếu nàng dám rời bỏ ta, Tiểu Vân, ta sẽ hận nàng cả đời!"
Áp mặt vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, hai tay Tiểu Vân lặng lẽ siết chặt, trong vô thức, nước mắt nàng nhẹ nhàng lăn xuống, rơi vào tận trong sâu thẳm đáy lòng.
Ngạo Thiên, xin lỗi...
Chỉ chưa đầy hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán. Đây là giao thừa đầu tiên bốn người các nàng đón ở thời không này, trong lòng người nào cũng rạo rực. Hàng năm phủ Đại tướng quân đón giao thừa đều rất náo nhiệt, năm nay lại có thêm bốn người nữa, đã náo nhiệt lại càng náo nhiệt hơn. Tiểu Vân cũng tạm quên đi chuyện này đó ở trên núi, tươi cười cùng mọi người mừng năm mới. Khắp nơi trên đường người người treo đèn kết hoa, đèn lồng đỏ, pháo hoa, câu đố nhìn vô cùng vui mắt. Tiểu Cẩn ngày ngày lẽo đẽo bám theo Tướng quân phu nhân học làm bánh chẻo, cũng tương đương nàng quậy tung cả căn bếp lên, khiến cho các đầu bếp kêu trời kêu đất. Đám Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh, Âu Dương Tử Yên, Tiểu Vân thì ra chợ dạo chơi, sẵn tiện mua chút quà mừng tết. Tiểu Vân dùng giấy gói bọc chiếc ngọc quan tím nàng đã mua kia, tính đợi đến giao thừa sẽ tặng cho Hách Liên Ngạo Thiên. Thử tưởng tượng vẻ mặt hắn khi đó, trong lòng nàng lại ngọt như ăn mật.
Trước giao thừa, đám Tiểu Khuynh chui hết vào trong bếp, không có ai ở ngoài. Các nàng cùng nhau gói bánh, vừa làm vừa cười nói vô cùng rộn rã. Tiểu Cẩn tay chân chẳng bao giờ được yên, nàng một bên nhồi bột, một bên đem bột mịn ném người này người kia, cho đến khi người nào mặt mũi cũng trắng phớ mới chịu dừng tay. Đám Tiểu Khuynh làm sao lại chịu thua, hò nhau đè Tiểu Cẩn ra sàn rồi dùng bột mì ra trát lên khắp mặt nàng. Đợi đến lúc cả bọn dừng lại trò nghịch ngợm quái đản, người nào đầu tóc, mặt mũi cũng dính đầy bột. Nha hoàn trông bếp không dám cười, chỉ có ma ma quản sự phòng bếp lên tiếng nhắc nhở, các nàng mới ngớ ra. Để lại đống bánh cho đám nha hoàn làm nốt, bốn người cùng đi về phòng thay đồ. Không ngờ tới đi đến hành lang, lại đụng mặt mấy người Vương gia đang đi lại đây. Hai bên gặp nhau, rõ ràng là vô cùng bất ngờ. Tam vương gia nhìn Tiểu Khuynh mặt mũi lem nhem, bên hông còn đeo tạp dề làm bếp, không nhịn được trêu chọc:
"Đều nói quân tử phải xa nhà bếp, xem ra là sai lầm rồi! Tiểu tướng quân, bộ dạng này của ngươi cũng khá được đấy!"
Tiểu Khuynh cũng cười đáp lại:
"Đa tạ Vương gia đã quá khen!"
Hai người nhìn nhau, chợt có một loại cảm giác hài hòa đến khó tả. Tứ vương gia mỉm cười nhìn Tiểu Tuyết, rút một cái khăn tay ra đưa nàng. Nhị vương gia thì trực tiếp hơn, kéo thẳng Tiểu Vân sang một góc, dùng khăn nhẹ nhàng lau hết bột trên mặt cho nàng. Ngũ vương gia nhìn Tiểu Cẩn, châm chọc mở miệng:
"Càng ngày bổn vương càng cảm thấy họ Vân ngươi không có khí chất nam nhân! Nếu có một ngày ngươi mặc nữ trang xuất hiện trước mặt bổn vương, có lẽ bổn vương cũng không thấy lạ!"
Tiểu Cẩn che miệng cười duyên một tiếng, nàng giơ ngón trỏ lên lắc lắc, một bộ dáng khinh thường rõ rệt:
"No, no, no, Vương gia, ngài phong lưu nhiều năm mà sao trình độ hiểu biết vẫn hạn hẹp như vậy a? Thời nay, mấy cái như "nam nhân không hư nữ nhân không yêu" đã quá lỗi thời rồi, nữ nhân thời đại này chuộng mấy kiểu nam nhân khác cơ!"
YOU ARE READING
[Xuyên không] Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
RomanceNội Dung Truyện : Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử Câu chuyện kể về một ngày đẹp trời, có bốn cô gái rủ nhau đi cắm trại, vô tình thế nào lại bị hút tới một thời không xa lạ... Nữ chính: Nhan Tử Khuynh- sinh viên năm cuối Đại học Y Bắc Ki...