Chương 91: Phát hiện

3 0 0
                                    

  Buổi sáng trời trong, thời tiết mát mẻ dễ chịu, Tiểu Khuynh kêu Đông Mai kê một chiếc giường trúc ở ngoài sân để nàng nằm thư giãn. Đã lâu không ra ngoài, không khí trong lành khiến Tiểu Khuynh vô cùng thoải mái. Nàng chỉ nằm một lúc đã thiu thiu ngủ thiếp đi. Cửa viện "kẹt" mở ra, một thân ảnh trường bào đi vào, Đông Mai vừa định lên tiếng hành lễ, người kia đã phất phất tay, nàng liền im lặng lui ra ngoài. Thân ảnh cao lớn đi đến cạnh giường trúc, ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của người kia, khóe môi nhếch lên một độ cong nhu hòa. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường trúc, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt nhẹ sườn mặt của nàng. Dường như cảm nhận có người ở bên cạnh, Tiểu Khuynh khẽ mở mắt, nhìn thấy người vừa đến, nàng mỉm cười:

"Phách Thiên..." Xong lại nhắm mắt, tùy ý hưởng thụ sự dịu dàng hắn mang đến.

Hách Liên Phách Thiên ôm lấy một bên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi:

"Nàng bị ốm sao? Gầy thành như vậy rồi?"

Tiểu Khuynh cong môi đáp:

"Cũng không phải, ta không có bị ốm đâu! Còn chàng, sao hôm nay tự dưng rảnh rỗi đến tìm ta vậy?"

Hách Liên Phách Thiên cúi đầu cười, thổi khí ở bên tai nàng khiến Tiểu Khuynh cảm thấy nhột:

"Ngày hôm qua ta đã tiến cung cầu xin thánh chỉ. Hoàng huynh đã ân chuẩn để nàng trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh!"

Thân mình thoáng cái cứng đờ, nơi đáy mắt hiện lên sự bối rối cùng hốt hoảng, Tiểu Khuynh hỏi lại:

"Chàng vừa nói cái gì?"

Hách Liên Phách Thiên nghĩ nàng vì quá vui mừng nên kích động, hắn dang tay ôm cả người nàng vào ngực, mỉm cười nói:

"Nàng sẽ trở thành Vương phi của ta, Tiểu Khuynh! Ta đã có thánh chỉ ở trong tay rồi, chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta thành thân ngay ngày mai cũng được!"

"Không..." Tiểu Khuynh bối rối thốt lên, nhưng bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vội nuốt lại lời định nói, lập tức đổi lời "... Ý ta là chàng trước đừng vội vàng, chúng ta cần nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương đã, sau đó tính chuyện thành thân cũng không muộn..."

Hách Liên Phách Thiên lập tức ngắt lời:

"Tiểu Khuynh, nàng ở cạnh ta hai năm, bắt ta chờ đợi hai năm, bốn năm qua ta yêu đơn phương nàng lẽ nào còn chưa đủ để nàng đồng ý gả cho ta sao?"

"Phách Thiên..." Tiểu Khuynh khó xử mở miệng. Thở dài, Hách Liên Phách Thiên ôm đầu nàng, hỏi:

"Tiểu Khuynh, nói cho ta biết, nàng có yêu ta không?"

Tiểu Khuynh nhìn hắn, đột nhiên nàng cười khẽ, nhìn đôi mắt hắn, nhẹ giọng nói:

"Có lẽ chưa hẳn là yêu, nhưng ta thừa nhận ta có cảm giác với chàng, lúc nghe nói chàng muốn cưới nữ nhân khác, trong lòng ta quả thật tức giận, nhưng lại cảm thấy vui khi chàng vì ta mà ghen. Nói ra lời yêu lúc này thì quá sớm, ta không muốn vì cảm xúc nhất thời của mình mà sau này làm chàng đau khổ, vậy nên, xin chàng hãy cho ta thời gian..."

Nàng chợt ngừng lại, mong đợi câu trả lời của hắn. Hách Liên Phách Thiên nhìn nàng đăm đăm, hồi lâu hắn mới nói:

"Ta đợi nàng!"

Tiểu Khuynh vòng qua ôm cổ hắn, nàng ở bên tai hắn nhẹ nhàng mỉm cười, thốt ra ba chữ bằng khẩu hình:

"Cảm ơn chàng!"

Có lẽ Hách Liên Phách Thiên chẳng bao giờ biết được, khi nhìn vào đôi mắt hắn, khi nàng nói ra những lời này, nội tâm Tiểu Khuynh đang trải qua sự dằn vặt đau khổ. Nàng không muốn ích kỉ trói buộc hắn ở lại bên cạnh mình, bởi nếu một ngày hắn phát hiện ra con người thật của nàng, đến lúc đó, người đau khổ sẽ là hắn. Nhưng nội tâm nàng lại không ngừng vang lên, nàng muốn được ích kỉ một lần, muốn hắn bồi bên cạnh nàng, lại càng không chấp nhận giao hắn vào tay nữ nhân khác. Giây phút nàng thốt ra ba chữ cảm ơn hắn, trong lòng Tiểu Khuynh đang âm thầm nói với hắn ngàn lời xin lỗi. Chỉ lần này thôi, xin cho nàng được ích kỉ thêm một lần này nữa thôi...

Đứng ở cửa viện, sắc mặt Tiểu Tuyết đượm buồn, trống rỗng. Khung cảnh trước mặt đẹp đến như vậy, nhưng nàng lại rất muốn khóc. Sao nàng lại có thể nghi ngờ Tiểu Khuynh, sao nàng lại có thể nghĩ về Tiểu Khuynh như vậy? Trong lòng áy náy, Tiểu Tuyết lại càng thêm kiên định với quyết định của mình. Nàng sẽ thật cố gắng, sẽ không để tình cảm giữa hai người kia vì chuyện này mà phải tan vỡ. Nắm chặt tay, Tiểu Tuyết xoay người, bóng lưng kiên quyết trở về viện của mình.

Theo lịch đã lên sẵn, cứ đến nửa tháng thì đám Tiểu Khuynh sẽ đi thị sát tất cả cửa hàng một lần. Nhưng lần này, chỉ có Tiểu Cẩn và Tiểu Vân đi cùng với nhau. Hai người trước rẽ qua các cửa hàng y phục, Tiểu Vân giao cho các chưởng quầy những mẫu trang phục các nàng thiết kế cho mùa thu, lại ghé qua tiệm trang sức xem một chút, còn đặc biệt đặt làm một kiện y phục đi cùng với trang sức để tặng cho Tiêu Khuynh Thành. Sau đó các nàng lại ghé xem tiệm bánh ngọt, bởi vì ở nơi này không có hình thức kinh doanh nào giống với bọn họ, hơn nữa, các mặt hàng bánh ngọt đều được làm ra vô cùng tinh xảo lạ mắt, hầu như ngày ngày khách nhân cũng đứng chật kín hai tầng lầu, có người thậm chí còn phải chờ ở bên ngoài. Hai người Tiểu Cẩn sau khi xem xét các sổ ghi chép một lượt thật cẩn thận xong, dặn dò chưởng quầy vài câu rồi rời đi. Nhác thấy cũng đã muộn, hai người xác định không kịp về Hạ phủ ăn cơm trưa, vậy nên hai người bèn đi đến Nhạc Tân lâu dùng bữa.

Ngồi trên lầu hai của Nhạc Tân lâu, sau khi đã gọi xong các món ăn, Tiểu Cẩn nhàm chán ngồi nhìn ra ngoài trong lúc chờ thức ăn được mang lên. Vô tình lại nghe thấy một đoạn đối thoại ở bên dưới:

"Tiểu thư, Vương gia gần đây rất hay ra ngoài!" Nghe giọng này là một tiểu nha hoàn.

"Chàng có chuyện của mình, chúng ta không quản được!" Thanh âm nghe chừng mềm mại, lại có chút quen thuộc.

"Nhưng là, tiểu thư, Vương gia là đi tìm một cái nữ nhân a!" Thanh âm nha hoàn lộ ra chút nóng nảy.

"Luận Thu, em nghe cái này từ ai vậy?" Người kia hẳn là lúc này biểu tình có vẻ bình tĩnh đây, nhưng giọng của nàng ta dù thế nào cũng không giấu nổi hơi run rẩy.

"Tiểu thư, người cứ như vậy, Vương gia sớm muộn gì cũng bị nữ nhân khác câu dẫn mất! Những ngày gần đây người trong thành thường xuyên nhìn thấy Vương gia cùng một cái nữ tử đi cùng nhau, họ không phải ăn cơm cùng nhau thì cũng là đi dạo phố! Mà nghe đâu cái nữ nhân lẳng lơ đó là Tứ tiểu thư của phủ Hạ gia..." Nha, đây là đang nói Vân Cẩn Cẩn nàng sao?

Nghi vấn trong lòng tăng lên, Tiểu Cẩn hơi nâng người qua nhìn xuống, không nghĩ tới bản thân lại gặp được kinh ngạc. Cái nữ tử y phục lam y xinh đẹp tao nhã phía dưới còn không phải Hướng Ân Nhu các nàng từng gặp sao? Tiểu Vân thấy nàng bất động hồi lâu, nàng tò mò cũng nhìn xuống, đôi mày cũng ngạc nhiên nhíu lại:

"Là Hướng Ân Nhu, xem ra cuộc sống của nàng ấy bây giờ cũng rất tốt!"

Dĩ nhiên hai người đã quên mất rằng, Hướng Ân Nhu lên kinh thành để tìm Ngũ vương gia. Đối với nữ nhân, Ngũ vương gia luôn luôn hào phóng, chưa bao giờ để các nàng ấy phải thiệt thòi. Tiểu Cẩn đang định quay đầu đi, nhưng lúc này lại nghe nha hoàn kia vui mừng hô nhỏ một câu:

"Tiểu thư, là Vương gia!"

Hai người kia vội vàng nhìn sang, vốn là Tiểu Cẩn không muốn để ý tới, nhưng thanh âm trầm thấp mê hoặc kia lại khiến thân mình nàng cứng đờ:

"Nhu nhi, sao nàng lại ở đây?"

Hướng Ân Nhu khuôn mặt đỏ bừng nhìn nam nhân phong nhã đang đi về phía mình, dịu dàng mở miệng:

"Vân Thiên!"

Tiểu Cẩn hơi nghiêng đầu nhìn, gương mặt nam nhân kia lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn bảo vật vô cùng trân trọng, không hiểu sao nàng thấy đôi con ngươi nhói lên. Tiểu Cẩn quay đầu, ánh mắt lướt qua trở nên tĩnh mịch, thản nhiên không gợn sóng. Đứng ở phía dưới, cảm thấy một ánh mắt quen thuộc nhìn mình, Hách Liên Vân Thiên vội ngẩng đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy khung cửa sổ bằng gỗ cứng ngắc, ánh mắt kia cũng không còn. Hắn thoáng thất thần một lúc. Hướng Ân Nhu cảm thấy hắn không chú tâm vào câu chuyện của nàng, liền nũng nịu kéo tay hắn:

"Vân Thiên!"

Tròng mắt Hách Liên Vân Thiên hơi ảm đạm xuống, hắn quay đầu nhìn Hướng Ân Nhu cười nhợt nhạt:

"Bổn vương đưa nàng về!"

Hai thân ảnh vừa đi khuất, phòng bếp cũng đưa đồ ăn lên. Tiểu Cẩn vừa nhìn thấy thức ăn lập tức vất cảm giác không đúng trong lòng ra sau đầu, chú tâm vào gắp. Nhưng, đây lại là cái cảm giác gì vậy? Tại sao càng lúc nàng càng cảm thấy khó chịu, nhìn cao lương mĩ vị trên bàn cũng không có cảm giác muốn ăn? Bực bội, tâm trạng Tiểu Cẩn không tốt cho đến tận lúc các nàng về đến Hạ phủ, nàng phớt lờ luôn mấy người ở đại sảnh, trực tiếp đi về phòng, ngay đến động tác sập cửa cũng vô cùng thô lỗ.

Mấy ngày sau, Ngũ vương gia đến trước Hạ phủ bái phỏng. Hạ Liên đứng ở ngoài cửa vừa báo cáo xong, nghe đến trên cửa phát ra "bịch" một cái, nàng nghe trong phòng có tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng. Ngay sau đó, thanh âm nữ chủ nhân trong phòng rống lên cực kì dữ tợn:

"Cút! Bảo hắn cút về cho lão nương!"

Hạ Liên trên đầu đầy vạch đen:

"Tiểu thư, nếu không cút..."

Thanh âm trong phòng chém đinh chặt sắt:

"Đóng cửa, thả chó!"

"..." Ngũ vương gia sao lại chọc giận tiểu thư rồi thế này?

[Xuyên không]  Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên TửWhere stories live. Discover now