"Nhị đệ, trẫm nghe nói Thái hậu định mai mối cho đệ và Vân tiểu thư kia hả? Thế nào rồi?"
Nhị vương gia vừa từ Thiên Quang điện của Thái hậu trở về, đã lập tức bị Hoàng thượng bắt cóc đến thư phòng. Quả nhiên Hoàng cung là nơi tai vách mạch rừng, hắn vừa rời khỏi điện của Thái hậu chưa đầy nửa canh giờ thì tin tức này đã đến tai Hoàng thượng. Vậy nên bây giờ hắn, Hách Liên Ngạo Thiên mới phải ngồi ở chỗ này, đối diện với tám con mắt nhìn chòng chọc của đại ca, tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ. Hách Liên Ngạo Thiên ngồi dựa người vào ghế, lạnh nhạt ừ một tiếng. Đến lúc này, không hiểu sao cả Hách Liên Phách Thiên và Hách Liên Vân Thiên đều đồng loạt thở phào. Hách Liên Chấn Thiên chỉ khẽ nhếch môi, vươn tay đón ly trà từ Vũ Kì, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Hách Liên Ngạo Thiên khó hiểu hỏi:
"Hai người bị sao vậy?"
Hách Liên Vân Thiên cười cười lưu manh, phất phất tay đáp:
"Ôi dào, may mà huynh là đối tượng của mẫu hậu, chứ nếu rơi vào bọn đệ thì..."
Tam vương và Ngũ vương nhìn nhau, đồng loạt nuốt nước bọt. Hách Liên Ngạo Thiên khoanh tay lại, nhẹ giương mi mắt, thanh âm cực kì bình thản vang lên:
"Yên tâm đi, Thái hậu tuyệt đối không bỏ qua chuyện chung thân đại sự của hai người đâu."
Hách Liên Minh Thiên bên cạnh cũng xen vào góp vui:
"Đúng đó, đúng đó, trong tất cả các vương gia, chỉ còn có bốn người là chưa thành gia thất thôi. Phen này sẽ có trò vui để xem à nha!"
"Này..."
"Đúng rồi nhị ca, sao lần này huynh không có vẻ gì là phản đối vậy? Mọi khi cứ nghe đến chuyện nạp phi là huynh đều rất gay gắt mà? Này, không lẽ huynh thấy vị tài nữ kia xinh đẹp nên động tâm rồi? Hả? Hả?" Hách Liên Vân Thiên có vẻ như là rất đắc ý hỏi, không quên ném cái mị nhãn cho nhị ca hắn.
Hách Liên Ngạo Thiên trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên, hắn bật cười, nhìn Hách Liên Vân Thiên đáp:
"Nếu Ngũ đệ cho là vậy, thì chính là vậy đi!"
Nhìn thái độ không chút nào có vẻ muốn hợp tác của hắn, Hách Liên Vân Thiên thở dài, nhàm chán nói:
"Thật là, không vui chút nào!"
Hách Liên Chấn Thiên ngồi im lặng ngay từ đầu, hắn uống trà, trong lòng lại vô cùng hỗn loạn, đủ mọi suy nghĩ đan xen. Không biết, nàng còn trở lại Mê Cốc nữa không? Hắn muốn được gặp nàng...
Trong phòng thoáng chốc rơi vào trầm mặc. Cuối cùng, vẫn là Hách Liên Minh Thiên lên tiếng phá vỡ không khí:
"Được rồi, chuyện chung thân đại sự của mọi người tạm thời để sang một bên đi, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết đấy! Tam đệ!"
Hách Liên Phách Thiên gật đầu, rút trong ngực áo ra một cuộn giấy lớn đặt lên bàn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Theo mật báo mới truyền về đây hôm qua, Tần Nguyệt quốc đang khẩn trương tích trữ lương thảo, rèn luyện binh sĩ, dự định là hai tháng sau sẽ đem quân tấn công. Hiện giờ chúng đang âm thầm đóng quân ở phía nam biên giới nước ta, cũng là nơi yếu hại nhất. Phải mau chóng tìm cách để ngăn chặn việc này!"
Mọi người trong phòng đều trầm mặc, không khí vô cùng nghiêm túc. Đại thọ của Hoàng đế Hách Liên mới kết thúc còn chưa được nửa ngày, tin tức này đã bí mật chuyển tới. Xem ra, một hồi binh đao máu lửa lại sắp diễn ra đây.
Lúc này, trong Minh Tín điện, Tiểu Cẩn đang đi đi lại lại, lật tất cả các ngõ ngách để tìm cái vòng của nàng. Nàng dốc hết các túi áo, lại xem cả trong ống tay nhưng không tìm thấy. Đột nhiên, Tiểu Cẩn vỗ trán, thốt lên:
"Chết rồi!"
Tiểu Tuyết đang ngồi uống trà, ngước mắt hỏi:
"Cái gì chết rồi?"
Tiểu Cẩn cúi đầu, nói:
"Không khéo ta đánh rơi nó ở hoa viên rồi!"
"Không thể nào!" Tiểu Tuyết hoảng sợ thốt lên.
"Hừm, Tiểu Tuyết cứ đây nhé, ta đi một chút rồi về liền!"
Còn không đợi Tiểu Tuyết mở miệng ngăn cản, Tiểu Cẩn đã phóng như bay ra cửa. Nhưng chân nàng còn chưa chạm ra đến ngoài, cả người đã đụng phải một bức tường lớn, bị đánh bật trở lại. Tiểu Cẩn xoa xoa cái trán bị cụng đau, cảm thấy có người đi lướt qua mình, từ sau lưng truyền đến thanh âm lãnh đạm của Tiểu Khuynh:
"Muốn đi đâu?"
Tiểu Cẩn quay đầu lại, vui vẻ hô lên:
"Tiểu Khuynh!"
Tiểu Khuynh không nhìn nàng, nàng kéo tách trà trên bàn lên nhấp khẽ, có vẻ không để ý hỏi:
"Không định đứng lên à?"
Tiểu Cẩn nhanh chóng đứng dậy, nàng nhào tới ôm cổ Tiểu Khuynh, khóc lóc kể lể:
"Tiểu Khuynh ơi, ta làm mất cái vòng tay rồi, hu hu, ta không biết làm rơi mất ở đâu nữa. Ta chán lắm rồi, ta không thiết sống trên đời này nữa đâu, ta đi chết đây, đừng có ai cản ta, không có ai cản được ta đâu..."
Rồi làm như không để ai cản mình, Tiểu Cẩn chạy vụt ra cửa. Lúc gần đi đến cửa, Tiểu Cẩn quay đầu lại, nhìn hai kẻ vẫn không tỏ vẻ gì ngồi trong phòng, nước mắt lại ào ạt chảy ra, thanh âm vô cùng đau khổ:
"Ta đi chết thật đây, đừng ai cản ta, lòng ta đã quyết rồi, không có thay đổi đâu! Vĩnh biệt!"
Nói rồi, thật sự muốn tông cửa chạy ra ngoài. Lúc này, đột nhiên thanh âm Tiểu Khuynh nhàn nhạt vang lên phía sau:
"Vậy, Tiểu Tuyết, xem ra hôm đó Tiểu Cẩn không đi được rồi, ngươi kêu người hủy suất của nàng ấy đi!"
"Được, ta sẽ làm ngay!" Tiểu Tuyết cười híp mắt, nhanh chóng đáp ứng.
Quay đầu nhìn lại, cái người vẫn luôn đứng ở cửa gào thét là Tiểu Cẩn đã không thấy tăm hơi, mà lại xuất hiện ở sau lưng Tiểu Khuynh, vòng tay ôm chặt cổ nàng, tò mò hỏi:
"Cái gì vậy? Cái gì vậy? Sắp tới chúng ta sẽ đi đâu sao?"
Tiểu Khuynh gật gù uống trà, ừ hử trong cổ họng, có vẻ rất băn khoăn:
"À..."
Trống ngực Tiểu Cẩn đập thình thịch.
"À..."
Nói mau, nói mau a! Có thể nghe thấy đáy lòng nàng đang gào thét!
"Chẳng đi đâu hết! Nói đùa thôi!"
Tiểu Cẩn bị cái tin tức này làm cho chết đứng, mọi hi vọng tan vỡ, bầu trời tràn ngập ước mơ đã sụp đổ, cuộc đời nàng trở nên tối tăm. Tiểu Cẩn ngồi thu lu một góc, ngón tay vẽ vòng tròn trên đất, tinh thần suy sụp, lẩm bẩm:
"Ăn quả lừa từ bọn nó rồi! Quá nhục!"
Nàng ngồi thu mình một xó, bỗng nhiên trước mặt nàng xuất hiện một bàn tay mảnh mai, Tiểu Cẩn giận dỗi quay đi, gạt phắt cái tay ấy ra. Từ trên cao vọng xuống thanh âm ngạc nhiên của Tiểu Tuyết:
"Ồ, không lấy lại sao? Vậy cái vòng này để ta giữ đi!"
Nghe đến hai từ cái vòng, Tiểu Cẩn lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn chiếc vòng nằm gọn trong tay Tiểu Tuyết, hai mắt Tiểu Cẩn liền phát sáng, nàng vội vàng chộp lấy, ôm vào trong tay, lại ngẩng lên trừng mắt với Tiểu Tuyết, nạt:
"Ai cho mà lấy! Hừ, tưởng bở!"
Tiểu Tuyết thu tay lại, cười cười quay đầu, nhún vai nói:
"Cái vòng này là Tiểu Khuynh bắt được, ngươi nên cảm ơn nàng ấy một tiếng thì hơn!"
YOU ARE READING
[Xuyên không] Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử
RomantizmNội Dung Truyện : Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử Câu chuyện kể về một ngày đẹp trời, có bốn cô gái rủ nhau đi cắm trại, vô tình thế nào lại bị hút tới một thời không xa lạ... Nữ chính: Nhan Tử Khuynh- sinh viên năm cuối Đại học Y Bắc Ki...