Chương 8: Xuất phát đến núi Hàm Rồng

1.3K 133 4
                                    

Trong phòng một mảnh yên lặng, Rose lắc đầu thở dài, Mark đưa mắt nhìn trời, còn Harry vừa nhìn sắc mặt tái nhợt của Snape vừa yên lặng thầm cầu khẩn cho quý cô Nana "vĩ đại" trong lòng, mà cô gái hoàn toàn không có cảm giác gì chỉ mang vẻ mặt mê mang nhìn cái người đang trừng mắt lạnh lẽo nhìn mình: "A? Là nhiệm vụ a, rất rõ ràng mà. Prince, ngài không phải là nhìn không thấy chứ?"

Hung hăng hít một hơi, Snape nhìn chằm chằm cái cô tiểu thư không biết sống chết trước mặt: "Tiểu thư, ta nghĩ cô đã cố gắng đảm bảo với ta đó chỉ là những nhiệm vụ "đơn giản", chứ không phải là mấy nhiệm vụ nhìn qua như muốn đưa chính cô và chúng tôi... những "dong binh", đến làm điểm tâm không đủ rắt răng cho những con quái vật đó, hoặc là làm chúng ta thành tế phẩm cho mấy vị thần!"

Nana hình như càng cảm thấy hoảng sợ, đôi mắt thật to ngay tức khắc tràn đầy một tầng nước, đáng thương hề hề nhìn Snape: "Thế nhưng, Prince, mấy loại nhiệm vụ này trước đây chúng tôi và Eric có làm rồi, thật sự không phải là rất khó khăn. Ách! Tuy rằng thỉnh thoảng xuất hiện vài phiền toái nhỏ! Thế nhưng, cuối cùng chúng tôi vẫn là thuận lợi hoàn thành chúng nó, đồng thời cũng được thăng cấp..."

"Mấy người!" nheo mắt, Snape quay đầu nhìn người nào đó bỗng dưng lại có hứng lôi kéo Rose nói chuyện phiếm: "Eric?!" giọng nói lạnh lùng, Harry rùng mình một cái, có chút cứng ngắc quay người lại nhìn Snape cười cười: "Nga, vương tử, có việc gì tôi có thể cống hiến sức lực vì ngài?". "Kỵ sĩ 'dũng cảm', cậu cũng đã từng tham gia?" mang theo một nụ cười như có như không, Snape tỏ vẻ bình thản đưa ra vấn đề.

Harry suy sụp hạ vai: "Nga, Merlin. Được rồi, tám năm trước, bởi vì còn trẻ ngây thơ, tôi bị cô gái điên cuồng nào đó kích động tham gia một vài nhiệm vụ mạo hiểm làm người ta "phấn khích"..." xong lại dùng đôi mắt màu xanh rất "vô tội", mang theo vẻ thành khẩn nhìn vị "vương tử" nào đó: "Nhưng mà tôi thề, tất cả chỉ là hữu kinh vô hiểm (trông có vẻ nguy hiểm nhưng thực chất thì không có việc gì). Tôi còn nhớ rõ lúc anh mới đến đây tôi đã từng nói qua với anh rồi mà? Tin tưởng tôi, ân, Nana mặc dù có chút, ách, "đơn thuần", nhưng cô ấy lựa chọn nhiệm vụ luôn là chính xác!"

Thẳng tắp nhìn chằm chằm Harry, Snape không có hé răng, nghĩ đến cũng vì những nhiệm vụ đó nên mới tạo thành người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ này. Từ khi còn là một đứa trẻ, dù là "anh hùng" cũng có mấy người đã từng chân thực chiến đấu với rồng? Trầm ngâm một hồi, anh lựa chọn tin tưởng cái người có ánh mắt thành khẩn mà kiên định trước mặt. Cùng lúc đó cố gắng quên đi một giọng nói nho nhỏ trong đầu: Severus Snape, thừa nhận đi, anh không thể từ chối bất kì yêu cầu nào từ đôi mắt xanh như ngọc lục bảo đó...

Người phục vụ đưa lên bữa ăn phong phú, cầm lấy khăn ăn, Snape không hề nhìn đến biểu hiện của mấy người còn lại, ném ra một câu không nóng không lạnh rồi bắt đầu ưu nhã dùng cơm: "Thân là một dược sư, tôi rất thích những liều thuốc mà tôi điều chế ra được sử dụng, chứ không phải bị bỏ xó!" Harry mỉm cười: "Haha Vương tử, tôi nghĩ cơ hội anh dùng đến chúng nó cũng không lớn đâu!"

Nana giơ cao ly rượu, vui vẻ hô to: "Nào!! Cùng cụng ly vì đội dong binh Vương tử của chúng ta!!" Snape suýt thì đem miếng thịt đang nhai trong miệng phun ra, đội dong binh Vương tử? Chết tiệt râu mép của Merlin! Cái tên đó là sao!? Harry không nói gì xoa xoa thái dương, cả gương mặt và cơ thể của Mark đều không nhịn được run run, Rose thở dài: "Vậy Nana, cô có cần thêm tên tất cả mọi người vào đồng thời tạo luôn một cái đội huy (huy hiệu trong một đội) "phù hợp" luôn không?!"

[HPSS] Này, Vương tử điện hạ của tôi !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ