Snape rất phiền muộn, trong những ngày hồi phục này, anh cảm thấy rất mờ mịt, không biết bản thân nên làm gì, đã không còn những người và sự vật quen thuộc, không còn Tử Thần Thực Tử, không còn Hội Phượng Hoàng, cũng không còn chiến tranh, cũng không cần ép bản thân luôn phải tự hỏi làm sao để bảo vệ một "Kẻ Được Chọn" hoàn toàn không có đầu óc để bù lại tội nghiệt của bản thân. Cứ như trong nháy mắt đã mất đi ý nghĩa sống.
Snape chỉ có thể mỗi ngày im lặng, không muốn đi lại, không muốn ra ngoài, thậm chí mất luôn cả hứng thú phun nọc độc với người duy nhất quen thuộc với mình lúc này, tên nhóc Potter chết tiệt! Anh nhìn "Kẻ Được Chọn" đã trưởng thành đến mức làm anh xa lạ làm tất cả vì anh. Từ lúc đầu thật cẩn thận đến dò xét, quấy rầy về sau.
Tùy ý để Potter đảo quanh bên cạnh mình, Snape hoàn toàn không nhìn cái tên nhóc con kia. Cho đến một lần, Kẻ Được Chọn lại một lần nữa ở trước mặt anh liên miên cằn nhằn, cơn phẫn nộ đột nhiên kéo tới làm anh không hề trải qua tự hỏi đã xoay người phóng ra một bùa Avada, tuy rằng song song với nó là sự sợ hãi cùng cực và thống khổ đến mức có thể so sánh với quá khứ. Nhưng còn nhanh hơn nữa là Harry Potter đã chặn lại bùa chú của anh.
Tuy rằng Harry không làm gì Snape, kiểu như đáp trả anh một câu ác chú khác, mà là nhanh chóng vác anh lên vai ném lên trên giường, sau đó bản thân thở phì phì đi ra ngoài, nhưng một đứa trẻ trong ấn tượng của Snape gầy yếu, quật cường, xúc động, không có đầu óc đã lớn đến mức có thể đánh bại anh làm anh một lần nữa đối mặt với sự thực: anh đã rời khỏi nơi anh đã sống 35 năm qua, mà ở chỗ này, người duy nhất cùng anh sống nương tựa lẫn nhau chính là con của kẻ anh hận nhất với người con gái mà anh yêu nhất!
Lần nữa tự nhắc nhở mình rằng tất cả mọi chuyện đều là chân thật, Snape bắt đầu tiếp nhận việc Harry đến gần, tiếp nhận ý tốt của cái tên dường như vẫn giống như trước không hề che dấu gì cả. Nhưng mà, nói thật ra, thuốc và thuật luyện kim của thế giới này bắt đầu đem lại cho anh hứng thú dạt dào. Thế nhưng sự nhượng bộ của anh lại khiến cho ai kia được một bước lại muốn tiến ba bước bắt đầu vênh váo, cái tên nhóc Potter không có đầu óc, thế mà lại muốn quản lý anh?
Snape tức giận, thế nhưng anh biết rất rõ, thực lực của Harry Potter đã vượt trên anh rất nhiều. Điều duy nhất Snape có thể làm chính là dùng ngôn ngữ "ưu việt" của mình cố gắng làm "Kẻ Được Chọn" bỏ đi những ý nghĩ và hành động làm anh không được tự nhiên kia. Nhưng từ từ, Snape phát hiện Harry đã hoàn toàn không nhìn anh như con dơi già âm trầm, không tốt, đầy mỡ, cứ như hoàn toàn chưa bao giờ nhận thức được... những thứ đó về anh. Cậu vẫn tuân theo mục đích của bản thân làm những hành động khiến anh cảm thấy khó hiểu này!
Cơn tức giận của Snape cứ chất chồng. Thậm chí hình thức "chung sống" của hai người đã trở thành: Snape tức giận, Harry cười tủm tỉm, Snape phát cáu, Harry vẫn cười tủm tỉm, Snape phóng ra ác chú, Harry vẫn cười tủm tỉm như cũ tránh né, sau đó xem người ta như cái cọc mà "giáo huấn" một hồi. Snape nghĩ bản thân đã biến thành một đứa trẻ ngu ngốc có thừa, thế nhưng, làm anh không thể bỏ qua chính là, trong lòng anh phần thoải mái và vui sướng càng ngày càng nhiều. Đương nhiên, cái này anh sẽ không đời nào nói cho cái tên Harry-Bà quản gia-Đồ trứng thối-Kẻ độc tài-Potter kia biết!
BẠN ĐANG ĐỌC
[HPSS] Này, Vương tử điện hạ của tôi !
FanficTác giả: Hảo đa chi ma Nhóm editor: Hỏa Minh Re-up: S.E Nguồn: https://hoaminhcac.wordpress.com/list-fanfic-hp/truyen-dai/nay-vuong-tu-dien-ha-cua-toi/#comment-1926 Tiến độ: Tạm ngưng edit, có thể coi như hoàn. Mục đích của việc re-up: đọc offlin...