Phiên ngoại

2.4K 112 2
                                    

Đôi lời của S.E:
Thực sự mà nói thì mị cũng không rõ bộ này nhóm Editor đã drop hay chưa nhưng nhìn lại thì cũng đã 1 năm rồi nhóm chưa ra chương mới nên mị nghĩ là đã drop rùi ~(π~π)~
Ờm, S.E xin phép coi như bộ này đã hoàn rồi nha ! ( Đối với mị thì kết thúc như này quá đẹp rồi! )
Như cái thông báo lúc trước, S.E xin trả lại Phiên ngoại cho mng !
Mãi iu !

--------------------------------

Phiên ngoại 1: Thăm lại chốn xưa...

Lén rời đi từ vũ hội Halloween ồn ào náo động, Snape bỏ lại Harry một mình đối mặt với đám trẻ con quấy quỷ, chậm rãi bước ra tòa thành, hít thở bầu không khí mát lạnh của đêm mùa thu, vô ý thức bước đến bên hồ, đứng nhìn mặt đất trải đầy lá khô vàng, Snape nhìn bóng trăng trên mặt nước lóng lánh ánh sáng.

Hít thở sâu, Snape nhìn ánh trăng gợn sóng, trong lòng yên bình vui sướng, một ngày trước bé Noah nay được 1 tuổi cùng với Bánh Mỳ được dì Hermione dắt đi, anh "bị bắt" tham gia vũ hội, nay dù anh đã trốn khỏi nơi nhốn nháo ấy cũng không có việc để làm, về Độc dược, hôm nay anh cũng không muốn làm việc anh thường làm, mà sự yên bình lúc này đây khiến anh thả lỏng thân mình.
Đột nhiên, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo, hơi thở ấm áp thân mật bên người, lan đến vành tai là giọng nói thân quen: "Vương tử thân mến của em, chuyện gì khiến anh vứt bỏ kỵ sĩ của anh để đứng lẻ loi chỗ này?"
Nhướn mày, Snape hơi quay đầu, nhìn đôi mắt xanh quen thuộc như muốn anh chết chìm, "Người kỵ sĩ dũng cảm, cậu chắc chắn rằng tôi từ bỏ cậu, mà không phải là cậu tìm nơi chốn về giữa những cái ôm ấp của các công chúa vương tử nhỏ kia?"
Harry nháy mắt mấy cái, nhìn khóe môi Snape hơi cong lên, cậu như bị hút sâu vào trong đó, cúi đầu khẽ ngậm lấy làn môi mỏng, khẽ hút nhẹ, đầu lưỡi liếm qua hàm răng, đi sâu vào bên trong mà chiếm lấy.
Nụ hôn ngọt ngào dịu dàng xâm chiếm từng góc đất cho đến khi người trong lòng thở dốc hổn hển mới kết thúc, nhìn đôi mắt đen không còn sự vắng lặng trống rỗng kia, đen thẳm như vực sâu muốn cậu ngã nhào vào đó, Harry thành kính khẽ hôn lên khuôn mặt tái nhợt kia, thì thào: "Sev, vương tử của em, em chỉ có anh!"
Hai năm là quãng thời gian dài, dù đã công khai quan hệ, con cái cũng đã lớn chừng 1 tuổi, Snape vẫn không thể thả lỏng trước sự thân mật của Harry, nhất là lúc cậu mặc kệ thời gian địa điểm, mỗi lần như vậy anh đều bủn rủn bị cậu muốn làm gì thì làm, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Snape quay đầu, hơi cứng người khẽ đẩy cánh tay Harry vòng quanh bên hông, xoay người rời đi, lại không ngờ đến mái tóc đen khẽ bay lộ ra vành tai hơi đỏ ửng, ánh trăng sáng ngời, mà đôi mắt của cậu sư tử nay lại sáng ngời vô cùng...
"Potter, bớt phát tán hormone đi, tôi không phải đám nhóc con Hogwarts kia! Trở về đi!" Anh nhấc chân muốn rời đi, cánh tay lại bị nắm lấy, lảo đảo ngã vào lòng người nọ, anh tức giận giương mắt, trong lòng đột nhiên bất an...
Anh khẽ tránh ra lại bị ôm chặt lấy, đôi tay của Kẻ Được Chọn dịu dàng lại mạnh mẽ mà "giữ lấy", Snape không thể không quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của cậu, "Hi, Sev, anh có phát hiện ra nơi này... quen quen?"
Khẽ nhíu mày, Snape đánh giá hồ nước và mặt cỏ bình thường như bao ngày, khẽ chớp mắt, vành tai bị gặm cắn nhẹ nhàng, ngứa ngáy khiến anh vô ý thức nắm chặt cánh tay Harry đang vòng quanh lưng anh: "Hmm? Vương tử thân mến, hai năm trước..."
Ánh mắt anh chợt mở to, mặt mày ửng đỏ, chết tiệt, Snape nguyền rủa Merlin, anh đương nhiên vẫn nhớ rõ nơi này, hai năm trước đây bị tên da mặt dày kéo đến đây "đi dạo" và sau đó...
Lắc người tránh ra, Snape muốn xoay người rời đi "Câm miệng đi Potter! Mau dừng lại vẻ mặt "phát tình" của cậu lại!"
Đương nhiên, Harry sẽ không để cho người yêu tránh thoát, cậu giữ chặt Snape, nhìn hai má ửng đỏ của anh, nâng lên cằm anh nhẹ nhàng hôn xuống "Cho dù là "phát tình" đi nữa, cũng chỉ có anh hưởng thụ nó, vương tử của em!"
Ngay khi nụ hôn mềm rơi xuống, Snape rủn người, anh nắm lấy cánh tay Harry, nhận nụ hôn nóng bỏng sâu sắc này, cho đến lúc hổn hển khó thở, môi răng quyến luyến, dòng nước bọt tràn ra theo khóe miệng.
Khi nụ hôn của Harry dần lan xuống dưới, cổ áo dần bị cởi ra, Snape cố gắng ngăn lại "Không, không được ở chỗ này..."
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Snapr nhìn Harry chậm rãi quỳ xuống một chân, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xanh biếc đầy sóng yêu và dục, kỵ sĩ nhìn anh thật sâu, quyến luyến và khẩn cầu, "Hãy để em nhìn anh, nhìn anh chân thật nhất, Sev, vương tử của em, cầu anh..."
Cơ thể khẽ run lên, dưới đôi mắt xanh, Snape tuyệt vọng nhắm mắt lại, luống cuống cứng người, nhưng khi bên tai vang vọng tiếng bùa chú của Harry, khi hai người vị vây quanh bởi lời chú, khiến anh hoảng hốt lại xấu hổ, không muốn mở mắt...
..........................
Không biết qua bao lâu, Snape chỉ biết cổ họng của mình đã sớm khô cạn, đầu óc mê man, thân thể bủn rủn không thể nhúc nhích từng đầu ngón tay, mà tên khốn kiếp "động dục" kia mới rời khỏi người hắn từ mười giây trước.
Harry dùng bùa vệ sinh cho quần áo, sửa sang lại cho Snape rồi bọc anh trong chiếc áo bào dài che đi thân thể loang lổ những vết hôn xanh tím, nhìn đồng hồ và vừa lòng đoán chắc bọn quỷ nhỏ hẳn là đã ngủ say sưa.
Phất tay bỏ đi bùa chú, sửa sang lại mặt đất, Harry ôm lấy vương tử đã sớm mơ màng, đắc ý đi về tòa thành.
Cẩn thận tắm rửa cho anh, xoa nhẹ lông mày khẽ nhíu dù trong giấc ngủ, Harry vừa lòng ôm vương tử của mình xoài người trên giường, nhẹ hôn lên làn môi sung đỏ, nghe anh thì thào nguyền rủa, cậu sung sướng mà cười vào giấc ngủ "Đáng chết... Potter..."
Nhưng mà trước khi đi ngủ, cậu quên gì ấy nhỉ? Ai, kệ nó, chắc chẳng quan trọng gì...
2 tháng sau, phòng bệnh của Hogwarts, Harry đón nhận ánh mắt sắc bén của Snape, nhìn Pomfrey cười sung sướng, nghẹn họng mà trân trối: "Cô nói gì ạ!! Cô Poppy!!"
Khác với phòng bệnh gà bay chó sủa, Dumbledore chậm rãi đi dạo trên hành lang, cười tủm tỉm với các học sinh cúi đầu chào cụ, khẽ vuốt ve đầu Fawkes đang làm nũng mổ hai gò má cụ, cảm thán: "Ai ~ Giới phép thuật vẫn yên bình như xưa, lại một ngày mới bắt đầu, đúng không nào Fawkes ~ ~"

[HPSS] Này, Vương tử điện hạ của tôi !Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ