Chương 10: Mối quan hệ đã hài hòa hơn rồi

317 18 0
                                    

  Lần đến này của Hoàn Vũ không ngờ lại có thể làm cho quan hệ của ta với Thuần Vu San San và Viễn Trần trở nên hòa hợp hơn,đây là chyện mà ngay cả chính mình cũng không nghĩ tới.

Sự thay đổi xảy ra vào ngày cuối cùng mà Hoàn Vũ vương tử chuẩn bị về nước.

Ta vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó ta yêu cầu Thuần Vu làm Thiên Măng yến, tay nghề của hắn quả thật sự là nhân gian hiếm có, nếu như hắn ở thế giới kia của ta, nếu hắn đi thi Đệ nhất đầu bếp của đài trung ương chắc chắn sẽ giật giải nhất, như vậy ta sẵn sàng kiêm chức quản lý. Ta mà đã ra tay quảng cáo thì cực tốt, này nhé, bữa ăn với mỹ nam tuấn tú, giá cả phù hợp, mọi người nhất định sẽ vô cùng hưởng thụ một bữa tiệc lớn tốt lành như thế này.

Quay trở lại chủ đề cũ, trở lại chuyện chính,mối quan hệ trở nên hài hòa với Thuần Vu thì phải cảm ơn Viễn Trần...chính là cái bát mà hòa thượng hay dùng, cái bát đó của Viễn Trần không phải làm bằng vàng không phải làm bằng gốm sứ, mà là đá, một cục đá to làm thành một cái bát, không sai, chính là cái bát bằng đá.

Nhớ lại ngày đó ta đi qua rừng trúc của Viễn Trần, không nghĩ tới là nghe được khúc《 tiếu hồng trần 》.Càng không thể biết được ca khúc này bây giờ đã trởi thành ca khúc được lưu hành nhất. Ta không nhịn được mà bước vào , Viễn Trần đang đánh đàn, Thuần Vu ngồi ở một bên không biết là đang điêu khắc cái gì.

Ta bước vào lại phát ra tiếng chân chạm vào lá xào xạc, Viễn Trần cùng Thuần Vu đều ngừng tay nhìn về phía ta, khiến cho ta có điểm không được tự nhiên, cảm giác như là ta đang chen ngang tới làm bóng đèn vậy.

"Thê chủ." Hai người trăm miệng một lời, lại muốn đứng dậy hướng ta hành lễ, ta vội vàng vẫy tay: "Nơi này cũng không có ngoại nhân, miễn đi..." Đang lúc này, ta nhìn thấy ở bên cạnh cầm của Viễn Trần có để một cái bát bằng đá, một cái bát đá to to tròn tròn làm ta nghĩ đến món cơm được nấu bằng nồi đá a.

Kỳ thật tại thời cổ đại, những tăng nhân phải đi xa quả thật là dùng nồi đá để nấu cơm.

"Nồi đá!" Ta cầm lấy cái bát đá, cái bát này là Viễn Trần dùng để nuôi cá vàng, bên trong có hai con cá vàng màu đỏ đang cùng nhau chơi đùa.

Mặt Viễn Trần mang theo chút khó hiểu: "Đây là cái bát đá lúc Viễn Trần còn tu hành đã từng sử dụng, sau đó cũng không có ném bỏ,luôn luôn mang theo bên người."

"Ngươi mang theo thật là tốt a!"Ta làm bộ dáng giống như nam nhân vỗ vỗ phia sau lưng của Viễn Trần, "Ta đã lâu không có ăn cơm nấu bằng nồi đá a! Ha ha ha, cho ta mượn dùng một chút đi, ta đem nó đi nấu cơm."

Viễn Trần: "Nấu cơm?"

Thuần Vu: "Nấu cơm!"

Hình như mỗi lân nhắc tới hai chữ nấu cơm, cảm xúc của Thuần Vu sẽ đặc biệt dâng trào, hắn nhíu nhíu lông mày, bàn tay cầm ống tiêu chỉ vào bát đá,miệng oang oang hỏi: "Cái bát này có thể làm được đồ ăn sao!" Tiêu của hắn có khắc bức họa ông chài buông cần câu cá.

Ta đắc ý nâng bát đá lên: "Muốn biết hay không, đi theo ta!"

"Thê chủ!" Viễn trần đột nhiên khẩn trương gọi ta lại, "Trong đó vẫn còn có cá!"

"A?" Ta sửng sốt một hồi, Viễn Trần nghĩ là ta muốn ăn hai con cá này sao? Bé quá nhưng, cũng không phải là không thể ăn a, nhìn Viễn Trần thật sự rất khẩn trương, mặt mũi hắn trắng bệch, có thể thấy được hắn coi hai con cá nhỏ này là thân nhân của hắn a.

Quét mắt một vòng, cũng chỉ có cái bình trà trước mặt Viễn Trần là có thể để được cá, vì vậy ta vội vã đổ cá vào đó rồi đoạt lấy bát đá của Viễn Trần như là nó vốn là của chính minh . Mà Viễn Trần liền ôm bình trà không ngừng sờ sờ nắn nắn, sờ nắn giống như kiểu khuê nữ vậy,orz! ! !

Gia tộc Thuần Vu nhiều thế hệ làm ngự trù trong cung,nghiên cứu những món ăn tinh xảo,màu sắc và hương vị đều phải hoàn hảo, những thực vật thấp kém không bao giờ được bọn họ dùng tới,những thực phẩm của hoàng gia cao cấp mới được bọn họ sử dụng, cho nên những dụng cụ thô ráp, không lọt vào mắt của họ. bọn họ không bao giờ dùng đến cho nên cũng không biết cách sử dụng.

Nổi lửa lên, ta đem cơm để vào nồi đá, dùng nồi đá để nấu cơm cũng rất đơn giản, cái quan trọng là phải có nguyên liệu để làm nước tương thật đặc biệt, mà hộ quốc phủ nguyên liệu có đến hàng trăm loại, có hẳn một cái viện chuyên để nguyên liệu trong đó nguyên liệu để nằm ngổn ngang, trước viện còn có một vại nước lớn, luyện công không tệ.

Khi ta nấu cơm xong ta đem nồi đá đưa tơi trước mặt của Thuần Vu lúc này, hắn cả kinh một hồi lâu không có ngậm miệng lại được, đại thán: "Kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ, thì ra bát đá cũng có thể nấu cơm, còn có thể thơm như vậy!" Sau lần này, nếu hắn không có việc gì thì sẽ đến tìm ta để tham thảo về cách nồi đá dùng để nấu cơm.

Lúc này hắn lại cầm bát đá đến hỏi ta, ta đang chỉ cho Viễn Trần đánh khúc《 tiếu ngạo giang hồ 》 , một khi đã xuyên qua làm sao mà có thể thiếu được khúc《 tiếu ngạo giang hồ 》được!

Viễn trần ở một bên bắt đầu tìm được giai điệu, ta lại bắt đầu truyền thụ cho Thuần Vu cách duy nhất nấu cơm bằng nồi đá: "Cuối cùng là cơm trộn cá mực, lần này nguyên liệu làm nước tương phải thật khác biệt, hương vị phải ngon, có vị cay, ngọt , mùi tanh của cá mực phải được chuyển thành một mùi vị thơm ngon đặc biệt, nhớ rõ...." (Chỗ này xin chân thành cảm ơn Huyết Lệ Tuyệt Tâm tỷ tỷ T^T)

"Phu nhân, phu nhân " tiếng la lanh lảnh từ xa truyền tới, ta nhìn lại, hóa ra là lão quản gia a.

Phục thật ,lần nào lão đến tìm cũng chạy như là sắp mất mạng vậy.

"Người ở trong cung phái tới đã tới đây rồi" lão quản gia lo lắng không kịp nói , đứng từ xa mà hô lại, ta đứng dậy nhìn phía xa, phía sau lão quản gia cũng là mấy vị công công, mà bọn họ đã vượt qua lão quản gia, vội vàng hướng ta đi tới.

Xem ra còn có người sánh với trình độ của lão quản gia, đi mà có cảm giác như bay vậy.

"Phu nhân, Hoàng thượng cho mời phu nhân vào cung dự tiệc."

"Dự tiệc? Tiệc gì thế? hơn nữa tiệc gì mà lại vội vàng như thế?"

Tiếng đàn của Viễn Trần dừng lại, Thuần Vu cầm thạch bát phát ngốc lăng.

Công công lắc lắc cái phất trần: "Là yến tiệc hải sản,sứ giả Đông Lai quốc tiến cống một số đồ hải sản, đều đã được đóng băng, băng tan rồi thì sẽ không thể ăn , cho nên Hoàng thượng đặc biệt ra lệnh cho bọn nô tài phải thật nhanh mời phu nhân vào trong cung."

"A ~~" nơi này điều kiện thời tiết khác biệt, băng có thể để lâu như vậy thật sự là không dễ dàng.

"Hải sản? !" Thuần Vu lúc này ném bát đá xuống mặt mày kích động.

"Đúng vậy, toàn là những đồ trong Kinh Thành không có , rất mới lạ." Công công vừa nói, trong giọng nói cũng rất phấn khích, "Lần này thật sự là khảo nghiệm trù nghệ của Thuần Vu đại nhân va các ngụ trù ạ!"

"Phụ thân." Họ Thuần Vu san san kìm lòng không đậu hét lên một tiếng, trong mắt mang theo một tia mất mát.

Suy nghĩ một chút, vỗ vỗ vai Thuần Vu: "Cùng ta đi nào."

Họ Thuần Vu lập tức ngây ngẩn cả người , chỉ vào chính mình: "Ta?"

"Ừ, Viễn Trần ngươi có muốn đi không?" Ta nhìn sang Viễn Trần, Viễn Trần thu hồi lại cầm, sắc mặt có điểm khó coi: "Viễn Trần trở về luyện cầm, xin được cáo lui."

Viễn Trần như thế nào hình như trông không được cao hứng lắm?

Bất quá, ta không có nhiều suy nghĩ như vậy, liền mang theo Thuần Vu vào cung. Mà Nam Cung Thần hôm nay không biết đã đi nơi nào,nên không có gọi hắn theo .

Thuần Vu dọc theo đường đi đều chỉ ngây ngốc, trên mặt không vì niềm vui bất ngờ mà nở nụ cười, cũng không có vẻ nịnh nọt như trước kia,chỉ là chỉ ngây ngốc nhìn đi nơi nào đó, cũng không hề hé miệng ra, hình như có chuyện gì đó không muốn nói ra.

Cái vẻ mặt này của hắn chỉ có xuất hiện một lần trước đây là lúc ta làm ra đươc phần cơm nấu từ nồi đá, cái vẻ mặt này của hắn cũng đã được một canh giờ,ta đi tới chỗ của hắn.

Hôm nay hắn làm sao lại như thế này.

"Thuần Vu, ngươi lại làm sao vậy?"

Thuần Vu chớp chớp mắt, rất tốt,vẫn còn sống.

"Thê chủ vì sao ngài không mang theo Nam Cung Thần mà lại mang theo Thuần Vu."

"Ha ha ha..." Ta cười đến đắc ý dào dạt, "Ta có đến bảy lão công, cũng không thể luôn luôn mang theo một người, nói nữa, Nam Cung Thần cũng không dễ nhìn hơn ngươi." Ta không đứng đắn được liếc mắt, nhưng lần này Thuần Vu không có chán ghét hoặc là lạnh lùng, mà là chuyển sang vẻ mặt bình tĩnh, sau khi nhận ra đã nhìn ta chăm chú một hồi, rồi mới mở miệng: "Cám ơn."

Một câu cám ơn làm ta có điểm đỏ mặt, ta nghiêng mặt đi, xe ngựa cũng đã vào cung.  

[NP]Bát Phu Lâm MônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ