Ngoại Truyện 1

23.4K 657 53
                                    

Chương 189: Trầm Đô Sau Đó

Edit: Huệ Hoàng hậu.
Beta: Mai Thái phi.

Trầm Đô, hành cung.

Lửa, nơi nơi đều là lửa. Ngày đó cả bầu trời đều bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm mỹ lệ. Cảnh sắc đẹp đẽ như vậy, có lẽ cả đời người chỉ có thể nhìn thấy vào lúc này thôi.

Những cung nhân nơi đó chỉ cần còn sống thì đều phóng hỏa hết.

Chết? Đúng vậy, rất thống khổ, nhưng có người làm bạn cùng mà. Có kẻ địch, có bằng hữu, còn có chủ nhân ở bên cạnh. Cho nên, không hề đau chút nào, không một chút nào. Bởi vì tất cả bọn họ đều đã sớm tuyên thệ với người ở trong đại điện kia, bất luận sinh tử ra sao, đều nguyện sẽ trung thành đến cùng.

Tuy không thể bảo hộ nương nương không bị thương tổn, nhưng mà bọn họ cũng đã dùng hết tất cả những gì mình có. Ngay cả tính mạng cũng không màng, làm sao có thể không tính là trung thành cơ chứ.

Hẳn bọn họ là một đám nô tài hạnh phúc nhất đúng không? Bởi vì từ đầu đến cuối, chủ nhân của bọn họ đều không vứt bỏ bọn họ, cho nên cùng nhau chết đi chính là điều hạnh phúc nhất lúc này. Đây cũng là vọng tưởng xa xỉ nhất trong nội tâm bọn họ thời khắc này.

Nương nương, trên đường xuống hoàng tuyền, xin người hãy đợi một chút, chúng nô tài sẽ nhanh chóng tới hầu hạ người.

Nhóm thi thể cuối cùng đều sẽ hóa thành tro bụi, nhưng bọn họ đều mang theo tươi cười. Mà những kẻ địch kia thì mang theo tuyệt vọng và kêu gào thảm thiết.

Kham Bố vương và nhi tử Phục Khiên dưới sự bảo vệ của thân binh và tướng lĩnh rốt cuộc cũng chạy ra khỏi hành cung, xem như nhặt về được cái mạng. Tất cả mọi người đều kinh hoảng không thôi, bởi vì đây chính là giành lại mạng sống từ tay tử thần.

Kham Bố vương thở hổn hển, trên mặt toàn là tro đen, phong độ cùng với ưu nhã đều đã biến mất, không còn một chút gì. Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giọng nói nghẹn ngào, có chút khó khăn: "Có bao nhiêu người chạy ra?"

Ánh mắt Phục Khiên mông lung, lắc lắc đầu nói: "Sau khi phóng hỏa, cửa cung liền đóng lại, người chạy ra được chỉ có vài tốp. Người Hồ Nhung chúng ta chiếm đa số, cũng không đến một ngàn người. Phía Bắc Mông chắc cũng chỉ mấy trăm người."

Đôi môi Kham Bố run rẩy, giọng nói đứt quãng: "Đại Khâm đâu? Hình như bổn vương không thấy hắn."

Tướng lĩnh Bắc Mông ở kế bên cũng kinh hoảng tìm kiếm khắp nơi. Đại Khâm là người thừa kế Bắc Mông, hơn nữa hai huynh trưởng của hắn đều hết sức bình thường. Nếu như Đại Khâm xảy ra chuyện ở đây, thì Bắc Mông thật sự sẽ phát điên mất.

Phục Khiên bị sặc ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng nói: "Người của chúng ta không nhìn thấy Vương tử Đại Khâm, có thể là chạy ra được, cũng có thể không. Ai mà biết."

Đây là sự khác biệt giữa Bắc Mông và Hồ Nhung. Hồ Nhung là chế độ xã hội nô lệ, tuy so với xã hội phong kiến thì lạc hậu hơn, nhưng với chế độ xã hội này, địa vị của Vương là tối cao. Khi gặp nguy hiểm, bản năng của bọn thuộc hạ gần như là bảo hộ Vương và Vương tử đầu tiên, cho nên Kham Bố và Phục Khiên xem như là bình an, không có việc gì.

[HOÀN] Tư Thái Cung Phi [Edit] - Thanh Triệt Thấu MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ