Chương 340: Khánh kị công tử

14 0 0
                                    

Nàng đưa ra một ngón tay thủy nộn, dù Mịch La đang tâm sự nặng nề cũng không nhịn được nhìn thoáng qua. " Một, ta muốn biết đường chủ Thiên Kim Đường tên gọi là gì, người ở nơi nào? Ta có việc tìm hắn."

Mịch La ngạc nhiên nói: " Ngươi muốn tìm đường chủ Thiên Kim đường ư? Người này cùng Âm Cửu U hành tung quỷ bí, chưa bao giờ thấy người chân thực xuất hiện. Nhưng coi như vận khí ngươi không tệ, ta và hắn cũng có mấy lần quan hệ, cùng nhau hợp tác hữu hảo. Ngươi đối với hắn không có ác ý, ta có thể dẫn ngươi đến gặp hắn."

Thật tốt, nguyện vọng thứ nhất của Nam Cung Chân coi như có thể hoàn thành. Nàng dựng lên ngón tay thứ hai: "Ta muốn tư liệu của sơn mạch Ba Xà, càng kĩ càng tốt."

"Đây càng là việc nhỏ. " khóe miệng của hắn mỉm cười: "Ngươi làm việc này vì Hám Thiên Thần quân, ta tất nhiên tương trợ."

Đúng vậy, hắn một mực biết rõ nàng cùng Trường Thiên có quan hệ với nhau, hiện tại lại xuất lời để dò xét, nàng liếc mắt nhưng không giải thích, chỉ nói: "Cảm ơn"

"Khách khí, khách khí." Hắn đứng lên duỗi lưng một cái. Người lớn lên soái, bày ra cái tư thế gì cũng đẹp mắt, động tác này hắn làm được vô cùng tốt, " Trò chuyện lâu như vậy, đói bụng không? Ngươi mới tới Thành Trì Minh, liền để ta làm chủ đi."

Kết quả hai người vừa đứng dậy, trong trạch viện liền vang lên tiếng thủ vệ Thụy thú tiêu đồ, giống như đồng dạng vang lên bên tai. Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, âm thanh của tiếng chuông của này ghê gớm thật.

Theo như nội dung lời nói, thoáng cái đưa tới hứng thú của nàng: "Khánh Kị công tử tới chơi, chủ nhân gặp hay không gặp?"

Khánh Kị?đại công tử Phủ Phụng Thiên ,Khánh Kị công tử mấy tháng trước đuổi giết Mịch La vẫn còn sống? Chỉ bằng vào hắn tưng khiến cho Mịch La chật vật như vậy, lại còn có thể sống bình an vô sự đến bây giờ thì nàng cũng rất muốn gặp người con trai trưởng của Phủ Phụng Thiên này.

Trong mắt Mịch La quả nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, tốc độ nhanh đến mức để cho nàng tưởng mình hoa mắt. Nhìn kỹ lại, khóe miệng hắn đã phủ lên hình dáng tươi cười, nghiềm ngẫm nói: " Gặp, vì sao không gặp? Nếu không để cho hắn cơ hội khoe khoang một phen, buổi tối hắn làm sao mà ngủ được? Bảo hắn chờ một chút." Hắn quay đầu đối với Ninh Tiểu Nhàn nói: " Ninh cô nương, ngươi..."

Ninh Tiểu Nhàn không đợi hắn nói xong, liền khoát tay nói: " Gia sự của hai huynh đệ nhà ngươi, ta nghe bất tiện. Ta đi đâu đó tránh mặt là được." dứt lời nàng đi ra ngoài phòng, đi đến một tòa lầu khác nghỉ ngơi. Đồ Tẫn một mực ở sau lưng bị nàng xem như cây cột cũng theo ra ngoài. Cái vườn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai tòa nhà xây cách xa nhau ít nhất mười trượng, tu tiên giả bình thường còn không có thính lực tốt như vậy.

Nàng hiểu biết như vậy, Mịch La cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó phân phó tiêu đồ: " Đưa hắn tiến vào"

Ninh Tiểu Nhàn đi vào một mặt khác của tòa tiểu lâu, an tâm hưởng thụ mấy thị nữ đưa lên nước trà, bánh ngọt, trái cây thậm chí còn có một ôn hương nhuyễn ngọc đi đến sau lưng nàng, muốn thò tay hướng vai nàng xoa bóp. Nhưng bị nàng cương quyết cự tuyệt. Nàng không có thói quen bị người khác đụng chạm, dù là khác phái.

[Quyển 6. BẠCH NGỌC KINH_ Phần 1]_Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần LụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ