60. Đường về hạnh phúc

2K 110 2
                                    


...

Junghwa ngủ mê man chập chờn, được một giấc bỗng giật mình thức dậy, he hé mắt mở lên thấy ngoài kia vẫn còn tối đen, có lẽ là nửa đêm, một chút khan khác, ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp mờ mờ bao lấy căn phòng, không tối như trước lúc cô nhắm mắt.

Cố định thần vực dậy, cơ thể mệt nhoài rã rời, nhưng... Cảm giác truyền tới dường như, mình đang nằm gối trên chân ai đó, trán được đắp một chiếc khăn.

Nhướn mày nhìn lên lần nữa, Junghwa lặng người, toàn bộ khối óc ngưng động trong vài giây, trái tim cũng đứng yên sau đó điên cuồng co thắt, làm lòng ngực cô nhói lên từng cái tê buốt.

Gương mặt đang nhớ thương đến quặn lòng, người đó dựa lưng vào sofa, tựa nhẹ đầu nhắm mắt ngủ, để yên chân cho cô gối đầu thoải mái. Chớp mắt mấy lần, cô đưa tay dụi dụi xem mình có nhìn nhằm hay không?

Junghwa cố vắt hết những giọt sức lực cuối cùng nhỏm dậy, cô thẩn thờ nhìn, run run đưa bàn tay lên định chạm vào gương mặt ấy, nhưng bỗng khựng lại rồi rụt về, không dám chớp mắt lấy một lần, cô sợ chỉ là ảo giác trong lúc cơ thể không được tỉnh táo.

Đã lâu, rất lâu cô không được nhìn ngắm gương mặt này, ở cự ly gần vầy, cô căng mắt lên nhìn thật lâu, người kia vẫn nhắm mắt ngủ. Cô khe khẽ nhoài người ngồi gần một chút, cho mặt kề sát mặt, để hai hơi thở quấn quýt vào nhau. Bao lâu rồi chưa được gần chị như vậy? Nếu là mơ cũng không muốn thức dậy nữa làm gì.

Hương thơm dìu dịu quen thuộc gần gũi phả ra làm cô ngây ngất, hơi thở đều đều của người ta làm cô dâng một sự lâng lâng, nỗi bâng khuâng bao ngập giác quan, nhắm hờ mắt để thưởng thụ sâu hơn một chút.
Bỗng... một vòng tay vươn ra kéo sát cô vào, rồi môi đậu lên môi.
Một nụ hôn sâu... Bàn tay rắn rỏi giữ chặt sau gáy cô ghì vào, cô nhất thời không kịp thích nghi, để mặc đôi môi mình bị dày vò mạnh mẽ, cô biết, người ta cũng nhớ cô nhiều lắm!!!
Nước mắt vô thức rơi, làm mặn đắng nụ hôn nồng nàng mãnh liệt.

Người kia cảm nhận vị mặn, tưởng mình làm đau vợ lập tức buông ra. Đôi môi cô được buông tha cũng là lúc nó sưng mọng, liền tức khắc Junghwa ôm chặt Heeyeon, vùi mặt vào bờ vai rộng rãi chắc chắn, nơi mang nhiều hương tóc mềm quen thuộc.

- Là chị, là chị thật rồi... Heeyeon... - Cô thều thào yếu ớt bằng chút sức lực yếu ớt còn sót lại, người cô nóng ran, cả hơi thở cũng nóng hực.

- Junghwa! Em bệnh rồi, đừng khóc, chị đã về với em đây. - Tiếng nói hình như cũng vô cùng uất nghẹn, tấm lưng mỏng của cô bị siết lấy càng lúc càng chặt chẽ.

- Ngoan, đừng khóc.

Cô nghe thanh âm bao ngày mong nhớ này, chẳng những không nín khóc mà còn khóc to hơn, giàn giụa hơn, tựa như chưa bao giờ được khóc, càng lúc càng nhũn ra, vô lực trong lòng Heeyeon.

Nhìn cô bây giờ khiến lòng người ta tan thành nước, cô chưa bao giờ là một Junghwa uỷ mị như thế, chưa bao giờ nũng nịu như thế.

Heeyeon không chịu được, xốc cô lên ôm gọn vào lòng, mặc sức hôn lên má, hôn lên môi, hôn lên mi mắt, không bỏ xót phần nào trên gương mặt xinh đẹp ấy. Hôn bao nhiêu vẫn cảm thấy không đủ, càng chìm đắm trong nhan sắc này, chìm đắm trong ngũ quan này, vẫn cảm thấy thiếu thốn. Xa nhau quá lâu, nên không dễ để lắp đầy.

[HAJUNG] [LONGFIC] [HOÀN] - ĂN EM TỪ CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN (COVER)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ