Chương 19

7.2K 544 324
                                    


Chương 19: Giải quyết

Một luồng sát cơ lạnh lẽo thấu xương chợt xuất hiện.

Ánh sáng vàng sắc bén chợt lóe lên trong đôi mắt đen láy của Cố Kinh Hàn, nếu trước mắt không phải là ảo giác, sợ rằng hắn đã vung kiếm tới, đánh cho cha mẹ của chủ nhân cái tay kia không nhận ra con của mình luôn.

Bây giờ nhìn thấy, tất cả đã rõ ràng sáng tỏ.

Điều hương sư kia chính là Mục Bội Vân, chịu sai khiến của chủ nhân ngôi nhà nhỏ, lừa gạt lòng tin và tình yêu của hồ yêu trăm năm Tô Thanh, để Tô Thanh tế máu cổ mộ thần bí, kích hoạt trận pháp, hóa thành ác quỷ nguyền rủa báo thù. Tuy không biết mục đích của chủ nhân ngôi nhà nhỏ kia là gì, nhưng chắc chắn gã ta là bàn tay đen ở phía sau những chuyện này, đồng thời trích máu lấy tóc...

Người làm cho viên ngọc kia sáng lên chính là Dung Phỉ sao?

"Viên ngọc kia..."

Dung Phỉ híp mắt, ánh sáng lạnh hiện lên, "Tôi từng nhìn thấy trong cửa hàng của ông chủ Ngũ, vốn là viên ngọc quý bị mờ, ấy mà phát sáng trong tay tôi. Tôi cứ nghĩ nó phản chiếu ánh sáng thôi, té ra mục tiêu là tôi à? Tôi có gì đáng giá để bọn họ ngấp nghé chứ?"

Cố Kinh Hàn giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên sau gáy Dung Phỉ, bàn tay chầm chậm vuốt ve làn da hồng hào man mát này.

Khí chất vốn lạnh nhạt hóa thành băng lạnh bức người, song giọng nói của Cố Kinh Hàn lại dịu dàng hiếm thấy: "Ai bảo ngày nào cậu cũng bắt nạt người khác, tạo nghiệp nhiều như vậy? Sau này bắt nạt tôi là được, tôi thương cậu."

Hơi thở lành lạnh và ấm áp quấn quýt lấy nhau, xua tan cơn lạnh.

Dung thiếu gia đờ đẫn rùng mình, bị giọng điệu trầm thấp ở cuối câu kia kích động nổi hết da gà, một cảm giác kỳ lạ tuôn ra trong lòng, cánh tay không khách sao duỗi tới, câu lấy cổ người kế bên: "Giết tên cặn bã kia xong, về lại phòng sẽ bắt nạt anh ngay..."

"Gã động." Cố Kinh Hàn đột nhiên nói.

Dung Phỉ lia mắt nhìn, buông tay.

Trong lúc hai người ở bên này trò chuyện vài câu, Mục Bội Vân bên kia đã vô cùng phấn khích nhận lấy âm nhãn và ngọc quý, còn nói: "Đại sư, ngài đã nói chỉ cần tôi làm theo lời ngài, lừa một con yêu quái trăm năm hóa ác quỷ tế sống cho ngài, ngài sẽ dạy tôi phép hàng yêu trừ ma, ngài còn giữ lời không?"

Bên trong khe cửa tối mịt, nhìn sao cũng không thấy rõ bóng người, giọng nói khản đặc kia tiếp tục vang lên: "Ở trên túi vải liệm bọc âm nhãn có phương pháp tu hành. Ngươi cứ đặt âm nhãn trong ngực, lập tức có thể làm ít công to, tu vi một ngày ngàn dặm."

Niềm hưng phấn đã hoàn toàn che lấp đôi mắt Mục Bội Vân.

Khi còn bé, gã từng trông thấy vị đại sư này thi triển năng lực siêu phàm thoát tục một lần, từ lúc đó, gã không kìm nén được khát vọng trong lòng, một lòng muốn tu tập phép thuật. Nhưng gã chỉ là người bình thường, không có thiên tư.

Ngày đêm khó ngủ, nhiều lần suy nghĩ, gã gần như bức mình phát điên.

Mãi đến tận vài năm trước, gã nhặt được một con cáo nhỏ, vốn định lột da nó để làm thành đệm, nhưng vô tình bị vị đại sư này bắt gặp, biết được con cáo này lại là một con yêu quái.

[Đam mỹ] [Edit] Dân quốc yêu đạo - Tô Thành Ách NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ