Chương 26

5.2K 422 22
                                    

Chương 26: Nâng quan

Ngọn lửa âm u xanh biếc, màn vải đỏ như bóng ma lay lắt.

Con ngươi của Cố Kinh Hàn hơi co rút, đè lại nòng súng Tuần lão đại sắp giơ lên, "Chờ."

Bị bàn tay lạnh như băng kia ấn xuống, Tuần lão đại giật mình, dần tỉnh táo lại, đảo mắt nhìn Cố Kinh Hàn, ánh mắt tối đen: "Không đúng lắm."

Tuy biểu hiện bên ngoài của gã vui giận thất thường, cộc cằn thô lỗ, nhưng tất cả đều là lớp da giả dối tất yếu khi đi lại trong giang hồ. Nói thật, gã chưa bao giờ là người kích động. Giống như lúc này đây, nếu là bình thường, gã chắc chắn sẽ không giật mình đến mức nổ súng.

"Có thứ gì đang ảnh hưởng tới tôi sao?" Tuần lão đại cau chặt mày, "Độc rắn ư?"

Cố Kinh Hàn đứng bên cạnh Tuần lão đại.

Thẳng thắn mà nói, tuy tu vi của hắn cao, thiên về bùa và trận, nhưng quả thật mù mịt về những chuyện xảy ra trong mộ. Trước kia, hắn chỉ đối mặt với con người và yêu quỷ, còn hiện tại thì có quá nhiều điều quái dị, ngay cả đạo pháp và huyền học (chủ nghĩa thần bí) cũng không thể giải thích rõ ràng.

Có điều, hắn cũng không cần giải thích. Nếu đường bị chặn thì đánh mở đường là được.

Chung quy vẫn phải nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, Cố Kinh Hàn chợt bừng tỉnh, lông mày thả lỏng, tay phải cuộn lại, điểm lên phong yêu quyết, đoạn kiếm ngưng tụ xuất hiện, so với trước đó thì ánh sáng vàng nhạt đi một ít, thân kiếm có hơi bán trong suốt.

Cắt lòng bàn tay, một giọt máu chảy ra, một tia sáng vàng rất nhạt hiện lên trong ánh lửa xanh biếc thăm thẳm.

Bắn giọt máu vào trong một bên mắt, Cố Kinh Hàn nắm chặt đoạn kiếm, một bên dán bùa lên giữa lưng Tuần lão đại, một bên giương mắt lên.

Uy lực của song đồng âm dương bỗng nhiên tăng vọt, mặt của Cố Kinh Hàn hơi trắng đi.

Một mắt ở âm, một mắt ở dương.

Thế giới trong đôi mắt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn chợt bị chia cắt thành hai nửa.

Một nửa là màn vải đỏ ở trước tượng Phật, bốn chiếc quan tài; một nửa lại là một nhà mồ rộng chưa tới mười trượng, từ góc tường đến trần nhà lít nha lít nhít con ngươi đỏ tươi dựng thẳng, lạnh lẽo âm dị nhìn chòng chọc vào bọn họ.

Là thủy triều rắn.

Thủy triều rắn không hề rút đi.

Bọn họ đã rơi vào ảo giác từ lúc Tuần lão đại bị cắn ở trước cửa. Với loại rắn kịch độc này, chỉ cần một chút độc của nó là có thể khiến con người ta mất mạng trong chớp mắt, làm sao Tuần lão đại có thể sống đến tận bây giờ?

Có thứ vô hình gì đó đang ảnh hưởng đến bọn họ.

Cố Kinh Hàn tỉnh bơ, đôi mắt đen như màn đêm tĩnh lặng ẩn giấu sắc vàng thẫm, chậm rãi đảo quanh nhà mộ, lại nhìn mặt đất và vách tường.

Rắn đen đếm không hết bò đầy ở đó.

Tuần lão đại trơ ra như khúc gỗ, cổ tay bị một con rắn quấn lấy, thân rắn hướng lên trên, đuôi rắn quấn cò súng, như thể muốn bóp cò.

[Đam mỹ] [Edit] Dân quốc yêu đạo - Tô Thành Ách NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ