Chương 56

3.8K 329 61
                                    

Chương 56: Dự đoán

Vào hôm chạng vạng Dung Phỉ đi tới núi Trường Thanh, ráng chiều dấy lên nửa bầu trời.

Trước rừng trúc, có một thiếu niên khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao to, chậm rãi mở đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía Dung Phỉ, gương mặt lạnh lùng tuấn tú như một bức vẽ tinh vi.

Mặt trời lặn về phía Tây, ánh sáng lơ lửng rơi trên mái tóc dài đen nhánh và đạo bào thuần trắng của thiếu niên, mông lung u tĩnh.

Dung Phỉ đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn, liền thấy thiếu niên kia mở miệng nói: "Ta tên Cố Kinh Hàn, ngươi tên gì?"

Bờ môi cử động, Dung Phỉ tìm về giọng nói của mình: "Dung Phỉ, ta tên Dung Phỉ, Phỉ của văn thái phỉ nhiên."

"Kể từ hôm nay, đệ sẽ là sư đệ của ta."

Chỉ với một câu nói, đứa trẻ ăn mày bò ra từ trong ngôi miếu đổ nát đã trở thành chủ nhân thứ ba của Trường Thanh quán.

Lão đạo chẳng làm gì cả, cả ngày chỉ đóng cửa đọc kinh, quanh năm suốt tháng cũng không ló mặt ra dòm hai đệ tử của mình một lần. Dung Phỉ vào Trường Thanh quán, sớm chiều đối diện chỉ có mỗi Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn sắp xếp cho Dung Phỉ chỉ mới sáu tuổi ngủ sát phòng mình, nhưng sư đệ này hình như nhát gan lắm, mỗi khi gặp trời mưa sét đánh hoặc ác mộng thì đều chạy tới gõ cửa phòng hắn, ôm gối trợn to đôi mắt hoa đào nhìn hắn, ôm cổ hắn, sượt vào lồng ngực hắn, còn muốn hắn kể chuyện thì mới chịu ngủ.

Cố Kinh Hàn tự nghĩ lòng dạ của mình lạnh đến mức giống như sắt đá, thế nhưng mỗi khi đối diện với tiểu sư đệ này lại chẳng làm được gì.

"Đệ còn nhỏ nên sợ là đúng rồi, chờ lớn hơn là hết ngay." Dung Phỉ cười hì hì ăn vạ trong ổ chăn của Cố Kinh Hàn.

Dung Phỉ biết Cố Kinh Hàn rất chiều mình.

Người sư huynh mặt lạnh đến mức rơi vụn băng cực kỳ mềm lòng với cậu.

Ban đầu, thằng nhãi ranh mới có vài tuổi còn ngoan ngoãn một chút, về sau thì chim rời lồng sắt, vui chơi làm càn, gieo vạ cả ngọn núi Trường Thanh. Vật bơi trong nước, vật bay trên trời, ngay cả mấy bụi hoa lan trong vườn mà lão đạo thích nhất đều trải qua bàn tay tàn phá của Dung Phỉ.

Tuy nhiên, Cố Kinh Hàn chưa từng thật sự răn dạy Dung Phỉ lần nào.

Mặc dù đã mười mấy tuổi đầu nhưng Dung Phỉ thường xuyên lăn lộn đến cả người toàn là bùn, bị Cố Kinh Hàn xách ra từ trong núi rừng, mang về đạo quán, đánh cho một roi như gãi ngứa.

Quả thật không đau chút nào, chưa tới nửa canh giờ, thế nào người này cũng sẽ kéo tay cậu, cẩn thận thoa thuốc cho mà xem.

Dung Phỉ chưa từng nói với Cố Kinh Hàn rằng thật ra cậu không thích nghịch ngợm gây sự, chỉ là ánh mắt mỗi khi thoa thuốc cho cậu của Cố Kinh Hàn quá mức chăm chú, cậu muốn đôi mắt này chỉ nhìn mỗi cậu thôi.

Chẳng biết từ khi nào, loại cảm xúc này đã chiếm cứ đầu óc của cậu, khiến cậu đắm chìm, không thể tự kiềm chế, cũng không thể ngăn chặn.

[Đam mỹ] [Edit] Dân quốc yêu đạo - Tô Thành Ách NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ