Chương 40

8.5K 394 210
                                    

Chương 40: Trường Thanh

Tiếng chim hót nho nhỏ rót vào từ cửa sổ.

Một làn sương mù mỏng, thơm ngát lượn lờ giữa hai hàng lông mày, một bàn tay nặng nề giơ lên xoa nhẹ ấn đường, Dung Phỉ vươn người ngồi dậy.

Một gian phòng bày biện đơn giản và cũ xưa, ngoại trừ một bàn một giường thì không còn gì nữa. Gian phòng này giống y hệt chủ nhân của nó, trống rỗng và lạnh lẽo.

Chỉ là, dù người có lạnh nhạt đến đâu thì vẫn có một chút dịu dàng.

Dung Phỉ giơ tay sờ lên quần áo mới tinh, được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường, vẫn còn hơi âm ấm.

Đổi sang áo tang đơn giản chưa mặc qua bao giờ, Dung Phỉ đi ra ngoài.

Sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ, mặt trời sắp lên cao.

Chiều hôm qua, Dung Phỉ và Cố Kinh Hàn đã đến dưới chân núi Trường Thanh. Hai người không chú ý nhiều, đến cũng đến rồi nên quyết định suốt đêm lên núi. Dung Phỉ nhìn ra Cố Kinh Hàn có chút hồi hộp lo lắng, vì để xoa dịu Cố Kinh Hàn, sau khi lên núi, Dung Phỉ quấn lấy Cố Kinh Hàn nửa đêm. Nào nghĩ sang ngày hôm sau, Cố Kinh Hàn vẫn thức dậy như thói quen, còn cậu thì mềm oặt như cọng bún thiêu.

"Lão già Khố Lí vẫn còn mấy rương chim dê chim hổ nhỉ..."

Dung Phỉ gõ lên cái ống trúc, nhìn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, sao cứ thấy có hơi xanh xao.

Rửa mặt xong, Dung Phỉ nhấc cái ống trúc nhỏ dài về phía sau, dòng nước lập tức dừng chảy, chỉ để lại một vũng nước trong vắt chầm chậm chảy vào khóm hoa, bầu trời xanh thẳm và mây trôi quyến luyến.

Hôm qua chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay Dung Phỉ mới phát hiện tòa đạo quán Trường Thanh mà Cố Kinh Hàn ở mười mấy năm đúng là có thể ngợi ca tinh tế vượt trội. Lúc mới nhìn, sân của đạo quán không có gì đặc biệt, cực kỳ bình thường, chẳng qua là hoa cỏ um tùm, mọc thành từng bụi. Nhưng trên thực tế, đâu đâu trong đạo quán bé nhỏ này cũng đều có cơ quan nhỏ thực dụng và khéo kéo.

Như dẫn nước tưới hoa, như nâng tơ tắt nến.

Vô cùng thú vị.

Dung Phỉ vừa quan sát bày biện trong sân, vừa đi ra trước tìm Cố Kinh Hàn.

Chỉ là vừa mới vòng qua cổng tròn, Dung Phỉ đã ngẩn ra, chân khựng lại.

Dưới tán cây cao, hoa trắng nở rộ đầy cành, Cố Kinh Hàn mặc đạo bào màu xanh nhạt, tay đặt lên thân cây, mắt nhắm lại, như thể đang cảm nhận điều gì đó.

Gió núi lướt qua, cành con nhẹ lay động, mưa hoa rơi xuống, mông lung như ẩn. Góc đạo bào của Cố Kinh Hàn cũng nhẹ tung bay, tư thế thuận gió, thanh dật xuất trần.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Cố Kinh Hàn quay đầu, nhìn về phía Dung Phỉ.

Đôi mắt thông hiểu đen kịt cùng với sự yêu thương nuông chiều không hề che dấu kia đã khiến cho Cố Kinh Hàn rơi xuống thần đàn, trở thành người phàm tục.

Lòng Dung Phỉ chấn động, bước dài đi đến, nhào vào người Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn vội đưa tay đỡ lấy eo cậu, lưng dựa vào thân cây, để mặc Dung thiếu gia đè mình xuống, miệng lập tức tràn đầy vị nước suối tươi mát.

[Đam mỹ] [Edit] Dân quốc yêu đạo - Tô Thành Ách NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ