Chương 5

12K 653 347
                                    

Phần 1: Quỷ hồ chú sự

Chương 5: Tinh hồn

Phòng ngủ của Dung thiếu gia mang đầy hơi thở Tây Dương.

Sàn phòng ngủ lót thảm nhung dày màu đỏ rực, rèm cửa sổ cuốn lên, ánh nắng chiều rọi vào, xuyên qua lọ hoa thủy tinh cắm vài đóa hoa yêu kiều, rơi lên chồng sách ngoại văn chất ở góc tường và máy quay đĩa trên chiếc bàn thấp.

Kế bên bàn thấp là một cái tủ trưng bày cao to.

Bên trong có đủ loại súng ống, còn có một vài thanh kiếm ngắn và kiếm cổ có hình dáng khá đặc biệt. Cách một lớp kính, có thể cảm nhận được từng luồng từng luồng hơi thở hung sát, không hề hòa hợp với phòng ngủ mang tư tưởng tư bản chủ nghĩa lười biếng và tràn ngập ánh mặt trời.

Vừa vặn giống như con người của Dung Phỉ, mâu thuẫn như vậy.

Cố Kinh Hàn bị cưỡng chế tháo giày rồi mới được đạp lên tấm thảm mềm mại trong phòng Dung thiếu gia.

"Muốn nghe chút nhạc không?"

Dung Phỉ trực tiếp cởi giày, đi chân đất vào phòng, cậu nghịch máy quay đĩa, rút vài đĩa hát ra xem, rồi quay đầu hỏi Cố Kinh Hàn.

Cố Kinh Hàn mù âm nhạc, chỉ có thể phân biệt được tiếng người phát ra và tiếng quỷ khóc sói gào, sẵn miệng nói: "Gì cũng được."

Dung Phỉ suy nghĩ một chút, chọn một cái.

Giọng hát nữ trầm uyển chuyển và du dương pha lẫn tiếng ồn ào mơ hồ chậm rãi vang lên trong phòng ngủ. Như một dòng nước tràn, lửng lờ trôi, vỗ về lòng người.

Buồn bực ban nãy trong lòng Dung Phỉ dường như cũng được bản nhạc này xoa dịu bớt.

Cậu dứt khoát gập chân ngồi dựa vào bàn, tháo vài cúc áo, dáng người chỉnh tề trước sau như một lười nhác nửa dựa vào bàn giống như không xương, tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, miệng ngâm nga, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Kinh Hàn đang đứng trước tủ trưng bày, không biết đang suy nghĩ gì.

Mượn giai điệu thấp thoáng này, Dung Phỉ thấp giọng hỏi: "Thiên sư các anh có biết đoán mệnh không?"

Cố Kinh Hàn đảo mắt nhìn cậu, hỏi ngược lại: "Dung thiếu muốn tôi đoán duyên con cháu của cậu sao?"

Dung Phỉ cứng người, mặt mày tức khắc nổi lửa, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Kinh Hàn, cười một tiếng: "Thế Cố đại thiếu đoán hay không đoán?"

"Đoán không được," Cố Kinh Hàn nói, "Mệnh của cậu và tôi dây dưa. Y giả nan tự y, toán nhân nan toán kỷ*."

*Y giả nan tự y, toán nhân nan toán kỷ: Bác sĩ khó tự chữa bệnh cho mình, kẻ đoán mệnh khó tự đoán cho mình.

Dung Phỉ quan sát gương mặt không chút gợn sóng của Cố Kinh Hàn, càng nhìn càng thấy đẹp, ngọn lửa trong lòng cũng tắt ngúm không biết vì sao.

Cậu duỗi chân tới, đạp lên mu bàn chân mang tất của Cố Kinh Hàn.

Cứng đến nỗi cấn chân, toàn là xương không.

Đạp xong, Dung Phỉ mới phát hiện hành động này rất ấu trĩ, vùng giữa lông mày cau lại, chỉnh âm lượng máy hát đĩa lớn hơn, dựa vào bàn chợp mắt.

[Đam mỹ] [Edit] Dân quốc yêu đạo - Tô Thành Ách NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ