Seungkwan không khỏi hả hê khi thấy vẻ suy sụp cùng thất vọng của Vernon, tất nhiên cậu đâu phải người dễ trêu chọc thích thì mời tới ghét thì đuổi đi.
"Nếu không có chuyện gì, tôi xin đi trước."-Seungkwan nghiêm túc nói.
Vernon thấy vậy, vội vàng nắm tay cậu kéo lại, thế nhưng khi Seungkwan dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, hắn lại lúng túng chẳng biết giải thích làm sao.
"Boo...tớ..."
Một tiếng "Boo" phát ra làm Seungkwan rùng mình, lâu lắm rồi hắn mới gọi cậu như vậy, nhìn kìa nhìn kìa, còn bày đặt dùng dáng vẻ tội nghiệp nhìn cậu, xin lỗi "Nam nhân kế" đối với cậu là xưa rồi nhé, đặc biệt là cái tên trước mặt!
Seungkwan định mở miệng thì đột nhiên có người đẩy đầu cậu xuống, chưa kịp tức giận thì người đó đã lên tiếng trước.
"Vương tử, cậu ta tính tình có hơi thẳng thắn, vô tư nên có lỡ lời thì ngài cũng đừng trách phạt.
Thì ra là đội trưởng Dongho của tổ cậu. Dù rằng Seungkwan chẳng làm gì nên tội nhưng được đội trưởng dũng cảm đứng ra bảo vệ cũng không tránh khỏi cảm động. Có điều cái cổ của cậu hơi đau rồi nha...ngài không thể nhẹ tay chút à.
Vernon thấy có người xuất hiện liền buông tay Seungkwan ra, khoác lên vẻ mặt nghiêm nghị cao ngạo.
"Ta chỉ định nhờ cậu ấy dẫn mình tới chỗ tiểu đội."
"Ayda, ngài muốn đi thì tìm đội trưởng như chúng tôi còn bọn nhóc háo thắng này thì biết gì chứ. Ngài cứ về phòng nghỉ ngơi trước, chút nữa tôi sẽ mang ngài đi hết ngõ ngách căn cứ này."-Dongho nghiêm túc lên tiếng, hành lễ chào một cái rồi quàng tay bá cổ lôi Seungkwan im lặng nãy giờ rời đi.
Seungkwan khẽ ngoái đầu lại nhìn, chỉ là hình như vẻ mặt của tên đó không đúng, đằng đằng sát khí làm sao ý.
Vernon nhìn đăm đăm vào hai bóng hình dính sát vào nhau, trông thế nào đi nữa cũng cảm thấy khó chịu, lại nhớ đến vẻ xa cách lạnh nhạt của cậu ban nãy càng thêm bực bội, cảm thấy uất nghẹn trong lòng nhưng chẳng thể làm gì được.
.
Seungkwan chắc chắn là mình không hề cố ý, cũng không tin vào cái định mệnh máu chó và cậu cũng không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra là hắn theo cậu. Thế quái nào cả tuần qua cậu đi đến chỗ nào cũng gặp mặt Vernon, ngay cả khi huấn luyện hắn cũng tới ngay đội cậu giám sát theo dõi, làm mấy bữa nay các thành viên đều trong tình trạng sợ hãi lo lắng mình sẽ gây chuyện. Nhưng cũng nhờ vậy đội cậu ngoan hơn hẳn...Càng nghĩ càng khả nghi, dường như từng bước từng nơi cậu đến hắn đều nắm rõ. Eo, chẳng lẽ Vernon trở thành tên cuồng theo dõi!!!
Trưa này Chan đang đi trên hành lang, miệng còn lẩm nhẩm bài hát yêu thích thì bất thình lình bị một thế lực bí ẩn bịt miệng vừa lôi vừa kéo. Đó là nguyên nhân vì sao cậu lại ngồi trong ở bàn trong căn phòng tối đen như mực, chỉ có bóng đèn duy nhất đang hướng vào mặt mình như tội đồ bị thẩm vấn.
'Nói!"-Tiếng đập bàn vang vọng kèm theo giọng nói đe dọa vang lên.
Chan không chút hoảng sợ, ngoan cường đối diện với người trước mặt, nhếch mép.
BẠN ĐANG ĐỌC
[SEVENTEEN-ABO]-ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!
Fanfiction-Đừng chạm vào tôi! Nếu có thể ước, tôi hy vọng mình không phải là... -Ngu ngốc! Dù em là...hay... thì tôi vẫn yêu em, vẫn chỉ cần em trở thành bạn đời của mình. Category: ABO, học đường, hắc bang, quân nhân, ngược, ngọt, sủng, SINH TỬ. Couple: Soon...