CHƯƠNG 41: ĐIỆN THOẠI

3.1K 334 22
                                    

Khi còn bé, tính cách Minh Sở hướng nội, thẹn thùng, khuôn mặt lại giống con gái, chơi chung với một đám con trai, khi đó, ai cũng bảo vệ cậu ta, vậy nên tính cách vẫn chẳng có gì thay đổi, không nghĩ tới ba năm ở Anh lại thay đổi lớn như vậy.

Lúc trước cẩn thận, lo sợ, bây giờ đều chẳng còn nữa, hiện ra trước mặt mọi người là con người hoàn toàn mới, là nam nhân trưởng thành, càng ngày càng tự tin.

So với cái bộ dạng tiểu bạch thỏ ngây ngốc khi ấy, bây giờ càng có mị lực hơn.

Vương Anh nghĩ tới đây, huých vai Hàn Triệu Nam một cái, hỏi. "Thế nào?"

Hàn Triệu Nam không hiểu. "Cái gì thế nào?"

"Giả ngu à? Đương nhiên là cảm giác." Vương Anh cười, hỏi. "Người thương trở về, còn nhuộm tóc giống mình, cảm thấy thế nào?"

"Tôi biết đếch gì, bị mù à." Hàn Triệu Nam bỏ chén rượu xuống. "Cậu ta thẳng, là thẳng, cậu hiểu không? Minh Sở không thích nam, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cậu ta." Lại nghĩ tới Vương Anh đang ồn ào, chửi thề một câu. "Con mẹ nó, mấu chốt là đám người các cậu bày trò, sợ thiên hạ không loạn hay sao. Trước kia cậu ta không về thì không sao, về rồi thì trêu lung tung, bị điên à?"

Vương Anh hừ hừ, không biết nhục. "Không phải tôi giúp cậu sao. Aiz, không phải, tôi không tin lời cậu đâu. Có mục tiêu mới nên quên Minh Sở sao?" Vương Anh hỏi. "Cậu và Giản Ngôn Tây phát triển thế nào rồi?"

"..."

Phát triển con mẹ mày.

Hàn Triệu Nam liếc mắt một cái, không để ý đến nụ cười dâm đãng của Vương Anh, quay đầu liếc mắt nhìn điện thoại di động __ đã 9 giờ.

Dựa theo thói quen của Giản Ngôn Tây, chắc bây giờ cậu đang ở trong thư phòng, Hàn Triệu Nam hoi buồn vực, thầm nghĩ anh không về ăn cơm, cậu cũng không gọi điện hỏi một câu.

Từ khi anh ném gối nói không rửa chén, hai người đã không nói chuyện với nhau, Giản Ngôn Tây đang tức giận sao? Hoặc là cậu sợ anh giận nên không gọi cho anh? Hàn Triệu Nam cang nghĩ càng thấy khả năng này cao, muốn gọi về nhưng lại thôi, điều chỉnh cảm xúc của mình một chút. Dù sao mình cũng không biết nói gì.

Hàn Triệu Nam thở dài, đặt điện thoại xuống, Vương Anh ở bên cạnh thấy vậy xoắn xuýt hỏi anh. "Nghĩ gì thế?"

"Không có gì." Hàn Triệu Nam do dự. "Lát nữa còn đi đâu không?"

"Ở đâu suốt đêm." Vương Anh nhánh mắt, to vẻ đã hiểu. "Thiếu chút nữa tôi đã quên, cậu nhìn điện thoại là muốn báo cáo hành tung cho người ta sao?"

"Báo cáo em gái cậu." Hàn Triệu Nam nở nụ cười. "Cậu xem tôi là người như thế nào mà phải bảo cáo?"

"Thôi đi, cậu có gọi tôi cũng không cười nhạo cậu."

Hàn Triệu Nam mạnh miệng: "Không gọi."

Vương Anh nhìn anh. "Ước gì có gương chiếu yêu ở đây, chiếu rõ bộ dạng bây giờ của cậu, vịt chết còn mạnh miệng, cậu không gọi, tôi giúp cậu."

Vương Anh vừa dứt lời đã nhanh tay cướp di động của Hàn Triệu Nam, ngón cái nhanh chóng tìm số Giản Ngôn Tây, Vương Anh cười haha. "Không muốn gọi mà vừa nãy cứ nhìn chằm chằm số người ta." Ngón tay hơi di chuyển, điện thoại thông báo đã gọi đi.

[EDIT - ĐAM MỸ] TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI - BÁCH LÝ CẨM QUAN [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ