Chương 56: Thang máy dữ 3

316 9 0
                                    

Trần Dương lên xe cài dây an toàn, bỗng sực nhớ đến Khấu Tuyên Linh: "Khấu Tuyên Linh chưa ra tới, có chờ hắn không?"

"Không cần, hắn có bằng lái xe. Tự lái về là được." Độ Sóc nhấn ga, đánh tay lái một vòng lái đi trước.

Quả nhiên lúc Khấu Tuyên Linh đi ra không thấy Trần Dương và Độ Sóc đâu, di động bỗng vang lên tiếng tin nhắn WeChat, hắn mở ra xem thì thấy là tin của Trần Dương, bảo hắn đừng chờ, tự đi về phân cục đi. Hắn lắc đầu, chậc một tiếng cảm thán, vừa quay đầu lại thấy gương mặt hoảng hốt của Mạnh quan chủ: "Mạnh quan chú, cháu chở chú về nhé?"

Mạnh Phú lườm một cái: "Chú mới trêu sư tổ mày một chút thôi mà mày trả thù thế à? Tốt xấu gì cũng phải để chú chuẩn bị tâm lý chứ."

Khấu Tuyên Linh cười: "Mạnh quan chủ vào Nam ra Bắc, lăn lộn ngoài xã hội, chút chuyện nhỏ này có là gì?"

Mạnh Phú nói thầm một câu: "Chú cũng không phải là Mã Sơn Phong." Ông nói xong liền ngồi vào xe của Khấu Tuyên Linh, để hắn chở về Miếu Hỏa Thần. Ông lên tiếng: "Có phải Vu Linh Thứu đang tính kế Trần Dương không?"

"Chú nhìn ra rồi à?"

"Ai mà không nhìn ra." Có thể đến tham gia hội nghị của Hiệp hội Đạo giáo, ai mà không phải là cáo già lão luyện? Dựa vào tư liệu các vụ án mà Trần Dương báo cáo đã có thể nhìn ra nhiều tin tức ẩn giấu trong đó. Ví dụ như Trần Dương rất có thiên phú tu tập Quỷ đạo, lại ví dụ như thái độ đặc biệt của Vu Linh Thứu đối với Trần Dương.

Mạnh Phú cũng nhìn ra, may là Trần Dương xuất thân tốt, không đi lầm đường. Bằng không mấy lão cáo già trong giới thiên sư đặc biệt bao che con cháu sẽ đau lòng đến chết. Nhìn bọn họ tặng mấy món pháp khí quý báu cho Trần Dương là có thể thấy được bọn họ thích cậu đến cỡ nào. Không chỉ yêu thích thiên phú của cậu mà còn vui mừng khi cậu không đi sai đường.

Mạnh Phú xua tay: "Từ lúc phân cục báo cáo tin tức của Vu Linh Thứu và Mạnh Khê thì bọn họ đã nhận ra rồi. Bằng không tại sao đi tham gia hội nghị mà họ lại mang theo nhiều quà quý như vậy? Mã Sơn Phong không xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng thực tế lão ta mới là người đa mưu túc trí nhất. Mỗi lần lão ta viết báo cáo cho Hiệp hội Đạo giáo nhắc đến các điểm đặc biệt của Trần Dương. Người của Hiệp hội Đạo giáo dần dần chú ý đến Trần Dương, cậu biết bọn họ yêu thương tiểu bối thế nào mà, thế là nhanh chóng quan tâm đến Trần Tiểu Dương. Càng để ý lại càng thích, Mã Sơn Phong tiết lộ bí mật của Trần Dương từng chút một, đến lúc người của Hiệp hội Đạo giáo phát hiện ra chân tướng thì đã không còn cách nào khác. Ai bảo bọn họ mềm lòng, không bỏ được."

Mạnh Phú dám khẳng định, trong toàn bộ giới thiên sư, không ai khéo đưa đẩy như Mã Sơn Phong. Đó chính là nhân tài chọn nhầm nghề, đáng lẽ ông không nên làm thiên sư mà nên làm chính khách. Mã Sơn Phong biết xem tướng mạo, phỏng chừng ngay cái nhìn đầu tiên, ông đã nhìn ra Trần Dương đoản mạng. Thế nhưng Trần Dương vẫn sống sót bình an, còn có thiên phú kỳ giai, muốn nói không có chuyện bí ẩn là không có khả năng.

Mã Sơn Phong nhìn rõ nhưng không nói ra, mỗi lần Trần Dương hoàn thành đơn hàng đều là ông viết báo cáo. Ông cân nhắc từng câu từng chữ, dần dần lưu lại ấn tượng tốt về Trần Dương trước mặt đám cáo già ở Hiệp hội Đạo giáo, ấn tượng tốt cứ ngày càng tăng. Đắp nặn hình tượng một người có thiên phú tuyệt vời, thiện lương công chính, đợi đến khi đám cáo già phát hiện Trần Dương có mệnh cách khiến người khác kiêng kị, họ muốn đề phòng tai họa chưa xảy ra mà diệt trừ Trần Dương cũng không nỡ nữa rồi.

Vì mềm lòng không nỡ, họ sẽ do dự, chỉ cần có chút do dự thì đương nhiên Trần Dương có cơ hội xoay chuyển tình hình. Nhưng có một việc Mã Sơn Phong không ngờ, đó là Trần Dương đã kết hôn với Độ Sóc.

Ngay từ đầu, Mã Sơn Phong biết quan hệ của Trần Dương và Độ Sóc thì chỉ cho rằng cậu có thêm một tầng bảo đảm. Đến khi ông biết thân phận thật của Độ Sóc, ông không chỉ không còn lo lắng chuyện giới thiên sư biết được mệnh cách kỳ âm của Trần Dương mà còn đi trước một bước, tiết lộ mọi chuyện cho đám cáo già biết.

Đúng như Mã Sơn Phong dự đoán, mặc dù mấy lão cáo già chưa biết về quan hệ của hai người nhưng đã luyến tiếc, không nỡ vì đề phòng người có mệnh cách kỳ âm mà diệt trừ Trần Dương. Không chỉ không nỡ mà còn rất bảo vệ, còn tặng quà quý giá cho cậu. Giống như yêu quý một hậu bối có thiên phú cao, phẩm cách tốt trong giới mà thôi.

Mạnh Phú vừa cười vừa nói: "Nếu bọn họ biết quan hệ của Trần Tiểu Dương và cục trưởng Độ, e là sẽ xót mấy món pháp khí đến chảy máu đây." Tưởng tượng tình cảnh đó, Mạnh Phú nhịn không được cười ha hả.

Khấu Tuyên Linh không hiểu ra sao: "Tại sao?" Không phải mấy lão cáo già tặng quà vì không nỡ diệt trừ Trần Dương sao?

"Bọn họ còn có tâm tư. Bắt người tay ngắn, nếu như được nhiều tiền bối coi trọng và bảo vệ, khả năng Trần Dương rơi vào ma đạo như Vu Linh Thứu sẽ càng ít." Mạnh Phú võ vỗ ghế cười to: "Mấy lão cáo già yêu thương bảo vệ tiểu bối là thật, nhưng keo kiệt cũng là thật. Nếu họ sớm biết quan hệ của Trần Dương và cục trưởng Độ, chắc chắn sẽ chỉ tùy tiện tặng một món bình thường rồi rót vô số *canh gà cổ vũ."

*Chicken soup for the soul.

Khấu Tuyên Linh nhớ lại những lần hắn gặp bọn họ, lập tức hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Mạnh Phú. Mấy lão thiên sư cáo già sẽ tặng quà khi gặp mặt lần đầu, lúc tặng thì phóng khoáng nhưng tặng xong lại đau lòng, hôm nay tặng Trần Dương nhiều như vậy chắc là đau đến chảy máu đây.

Khấu Tuyên Linh tưởng tượng cảnh mấy thiên sư đức cao vọng trọng, tiên phong đạo cốt biết được chân tướng, ngoài mặt trấn định mà trong lòng đau xót tiếc của là thấy buồn cười.

Có điều họ có lòng như vậy quả thật khiến người ta cảm động.

Độ Sóc cũng đồng dạng phân tích như vậy cho Trần Dương nghe, bao gồm cả Mã Sơn Phong đa mưu túc trí luôn bận tâm đến đám người trẻ tuổi lóc chóc trong phân cục, bóc trần lớp da trung hậu vô hại của ông.

Trần Dương lấy mấy pháp khí trong ba lô ra xem, bao gồm: Ngọc Như Ý, Kiếm Thất Tinh, Lệnh Bài Ngũ Lôi, gỗ Trấn Đàn v.v... Tất cả đều là pháp khí dụng cụ của các đại giáo phái, rất trân quý.

Cậu nở nụ cười, hai mắt hơi ướt: "Bọn họ làm em nhớ đến ông nội Vu, rõ ràng không thân thích gì nhưng lại hao tâm tốn sức tìm cách giúp em sống sót, còn dạy em Đạo thuật để xua đuổi ác linh lệ quỷ. Sau khi biết mệnh cách hung hiểm của em mà vẫn bảo vệ em. Đột nhiên em cảm thấy bản thân rất may mắn."

Có một dạo Trần Dương từng rất ghét mệnh cách của cậu, vì nó mà từ nhỏ cậu đã sống giữa lằn ranh sống chết, bị ác linh lệ quỷ quấy nhiễu. Thậm chí người nhà của cậu cũng vì vậy mà chết, cụ Vu cũng vì chiến đấu với bọn ma quỷ muốn cướp đoạt thân xác cậu mà hao hết sức lực mà chết.

Nhưng cậu cũng thấy may mắn vì luôn gặp được người tốt. Nhiều người yêu thương và bảo vệ cậu, tình cảm ấm áp ấy luôn không thay đổi, luôn không keo kiệt như vậy. Có thể từng có người sợ hãi mệnh cách của cậu mà bài xích, nhưng cũng có người nguyện ý giúp đỡ đầy thiện ý.

Thế nên Trần Dương biết cậu vĩnh viễn sẽ không trở thành Vu Linh Thứu thứ hai, cậu không muốn những người yêu thương, tin tưởng cậu phải thất vọng và đau lòng.

"May mà em có thể trở thành thiên sư, quang minh lỗi lạc, cúi đầu ngẩng đầu đều không thẹn với trời đất. Quan trọng nhất là..." Hai mắt Trần Dương đầy ý cười, cậu nhìn Độ Sóc nói: "Em gặp được anh, kết hôn rồi yêu anh. Anh Độ, cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em."

Năm mười tuổi Trần Dương mất cha mẹ, mười bốn tuổi mất ông nội, mười sáu tuổi mất ông nội Vu, thôn quê nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi lạnh lùng tránh còn không kịp. Thế nhưng lúc cậu vừa mất đi tất cả thì lại gặp được Độ Sóc, từ đó về sau không còn trải qua chuyện sinh ly tử biệt, không cần sợ hãi thể chất cực âm liên lụy đến người khác.

Độ Sóc bước vào cuộc sống của cậu năm cậu mười sáu, đóng vai người cha, người anh rồi đến người yêu thân mật nhất, làm bạn cùng cậu gần bảy năm. Quãng đời còn lại, kể cả sau khi chết cũng sẽ làm bạn với cậu, sẽ không rời không bỏ không chia lìa.

Độ Sóc nhìn Trần Dương, bất đắc dĩ thở dài, hắn tìm một chỗ đậu xe gần đó dừng lại. Hắn giơ tay ra sau gáy cậu, ôm người vào lòng: "Dương Dương, em biết rõ anh không thể chịu được khi nhìn em khóc."

Trần Dương nín khóc mỉm cười, vỗ vỗ hắn nói: "Nói dối. Không ít lần anh làm em khóc."

"Tùy chỗ." Hắn nói nhỏ bên tai cậu, lúc này hắn đã khôi phục ngoại hình tuấn mỹ, nét uy nghiêm lạnh lùng giữa lông mày cũng trở nên ôn hòa, dường như từ một vị thần cao cao tại thượng biến thành con người, hiểu được cái gì là ái dục sân si, khiến người ta nhìn thấy sẽ trở nên điên cuồng, mong muốn bản thân chính là người đã khiến thần linh động lòng phàm.

"Chỉ cần em buồn một chút thôi thì anh đã đau lòng muốn chết rồi. Anh sẽ biến thành hôn quân, không còn là Phong Đô đại đế công chính nghiêm minh. Trong lòng chỉ có âm tào pháp luật lại bị một Trần Tiểu Dương chen vào, sẽ khiến anh mất đi lý trí và sự bình tĩnh, như một phàm trần nóng nảy bộp chộp." Độ Sóc miêu tả bản thân chật vật như vậy cũng thấy buồn cười: "Dương gian âm phủ, sáu đạo chúng sinh, chỉ có một Trần Tiểu Dương duy nhất. Anh may mắn gặp được, cũng may mắn có được em, anh rất may mắn."

Trần Dương ôm chặt Độ Sóc, cười không thấy mặt mày đâu: "Trước đây anh không nói mấy câu thế này."

"Không nói không có nghĩa là anh không nghĩ như vậy." Hắn vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu, thấy cậu hết đau lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Trần Dương rất kiên cường, luôn có thái độ đầy lạc quan, sức sống ngoan cường.

Lần duy nhất hắn thấy cậu đau lòng đến không yên giấc là vào ngày giỗ của ông Vu và cha mẹ cậu. Đến lúc đó hắn phát hiện bản thân sẽ không vui khi thấy cậu đau buồn, vì cậu không yên giấc mà lo lắng, từ lúc đó hắn mới bắt đầu để ý đến Trần Dương. Không vì thể chất đặc biệt của cậu mà chỉ vì bản thân cậu mà thôi.

Sau khi Độ Sóc hiểu ra tình cảm của bản thân, hắn lợi dụng việc Trần Dương ỷ vào hắn, lợi dụng quan hệ hôn nhân của hai người mà thay đổi địa vị của hắn trong cậu, cũng như ấn tượng của cậu về hắn. Độ Sóc khiến Trần Dương hiểu rõ, hắn không phải là cha hay anh trai, mà là người chồng thân mật nhất, hắn có thể ôm cậu, xâm chiếm cậu, cậu có thể dựa vào hắn, an tâm giao tâm hồn và thể xác cho hắn.

Độ Sóc xoa nắn sau gáy Trần Dương, ánh mắt có vài phần vui vẻ.

Năm Trần Dương mười tám tuổi, Độ Sóc dứt khoát loại bỏ mọi cơ hội khiến người khác có thể thành người yêu của cậu, trừ hắn ra. Độ Sóc khiến quan hệ của hai người biến chuyển chỉ trong một đêm, thành người thân mật nhất, mà Trần Dương không có cơ hội suy nghĩ đã bị hắn chiếm lấy cả tâm hồn và thể xác.

Phía sau vẻ ngoài công chính nghiêm minh của Phong Đô đại đế là một người đàn ông bình thường, sẽ vì ái tình mà sinh lòng tính toán, bắt đầu nảy sinh dục vọng chiếm hữu.

Cũng may thời gian Độ Sóc xuất hiện bên cạnh Trần Dương quá đúng lúc, thế nên dù hắn từ vị trí phụ huynh biến thành người yêu, cậu chỉ ngơ ngác một lúc rồi bình tâm tiếp nhận.

Nếu như bây giờ Độ Sóc kể với Trần Dương mấy suy nghĩ và thủ đoạn không tính là quang minh chính đại này, có lẽ cậu cũng không cảm thấy không đúng. Bởi vì Độ Sóc là chồng của cậu, trong mắt Trần Dương, đó là quan hệ đương nhiên, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện người nào có thể thay thế vị trí của hắn.

Thế nên Độ Sóc chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời Trần Dương. Suy nghĩ này không cần lý giải, cũng sẽ không ảnh hưởng đến pháp luật.

Trần Dương ngẩng đầu hôn lên khóe miệng hắn rồi cười nói: "Em thích nghe."

"Vậy em phải quý trọng đó." Độ Sóc dùng ngón cái lau khóe mắt ẩm ướt của cậu.

Trần Dương kinh ngạc: "Ý anh là thỉnh thoảng anh mới nói mấy câu em thích nghe hả?"

"Nhiều quá sẽ mất giá." Hắn hôn lên trán cậu rồi nói tiếp: "Ngoan."

Trần Dương lườm Độ Sóc một cái, cậu sớm biết với tích cách của Độ Sóc, hắn sẽ rất ít khi nói mấy câu âu yếm ngọt ngào, chỉ khi cậu đau buồn mới an ủi thôi. Tâm trạng Trần Dương đang vui vẻ thì dù làm thế nào hắn cũng không chịu nói, kể cả lúc cậu lấy lòng hắn, không nói vẫn là không nói.

Trần Dương tức giận nhào tới cắn lên môi hắn: "Anh có chịu nói không? Nói vài câu dễ nghe để em vui vẻ không được sao?"

Độ Sóc trấn định trả lời: "Có rất nhiều cách làm em vui vẻ, không cần dùng cách này." Hắn vòng tay ôm lấy Trần Dương, dứt khoát đẩy sâu nụ hôn. Hôn đến khi cậu mơ mơ màng màng không còn yêu cầu nói mấy lời âu yếm sến súa nữa mới thôi.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa xe vang lên, Độ Sóc buông Trần Dương ra rồi hạ cửa kính xuống, trông thấy một người đàn ông đứng bên ngoài. Đối phương nhìn thấy Độ Sóc thì sửng sốt, sau đó nói: "Tiên sinh, có thể lái xe qua một bên không?"

Trần Dương nhìn lại, phát hiện xe của hai người vừa khéo cản chỗ đậu phía sau, cậu kéo kéo Độ Sóc. Hắn đáp lời người kia rồi lái xe đi, đến một bãi đỗ xe phía trước cách đó không xe.

_________________

Tui bị ốm 1 trận, vẫn chưa khỏe hẳn nhưng ráng mở lap up chương cho bà con đây TvT

Trần Dương bước xuống xe rồi hỏi: "Chúng ta đến đây làm chi?" Đây là một quảng trường lớn, xung quanh có rất nhiều tòa nhà, giống một khu thương mại. Phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi.

Độ Sóc nắm tay Trần Dương: "Không phải em nói đói bụng sao? Chúng ta đi ăn cơm?" Hắn nắm tay cậu đi vào một tòa cao ốc, vào thang máy rồi bấm số 16. Trong thang máy có bảy tám người, trong đó có một già một trẻ. Người lớn tuổi khoảng sáu mươi, còn người kia chừng mười lăm mười sáu tuổi, có lẽ là hai ông cháu.

Ông lão nắm tay cháu trai nói: "Đây là thang máy riêng hả?"

Cậu thiếu niên hơi không kiên nhẫn trả lời: "Không phải. Ông nội, ông đừng hỏi câu này mỗi lần đi thang máy nữa được không? Làm gì có nhiều thang máy riêng như vậy? Đây là tòa nhà thương mại, không có thang máy dành riêng đâu."

Ông lão ậm ừ trả lời: "Không phải thì tốt."

Người bên cạnh nghe ông lão nói chuyện thì kỳ quái liếc nhìn một cái nhưng không có lên tiếng. Ông lão lại nói tiếp: "Con chưa từng trải qua, không biết nó đáng sợ đến cỡ nào đâu. Mấy nơi như thang máy rất hung. Quanh năm xảy ra tai nạn, rất hung tà."

"Được rồi được rồi. Ông nội, đến nơi rồi, chúng ta nhanh đi ra ngoài thôi." Trong thang máy có vài người vì câu nói của ông mà lộ vẻ không vui, thiếu niên vội kéo ông ra ngoài, vừa lúc thang máy mở cửa.

Hành trình âm dươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ