Mặc kệ tiểu hàng xóm đó rốt cuộc đang giở trò gì , nàng hiện tại không có nhiều thời gian cùng người này chào hỏi . Một mực bước vào buồng thang máy đi xuống phòng bảo vệ , Cẩn Ngôn nhìn qua một lượt trang phục của Tần Lam cũng yên tâm không đi theo nàng . Chính là bộ quần áo của hàng xóm đại nhân không thể ra bên ngoài , bất quá chỉ có thể đi vòng quanh chung cư lấy gì đó rất nhanh sẽ lên đến .
" Không phải chứ ? Cái này là đột nhiên chị nổi hứng ăn vặt , hay đây là bữa tối của chị ? "
Vừa rồi bên bộ phận thiết kế nội thất muốn cô vào xem lại , Cẩn Ngôn vì thế đành phải bước vào nhà kiểm tra lần cuối cùng . Lúc quay trở ra bên ngoài , đã nhìn thấy Tần Lam ở trước cửa phòng chị ấy tra ổ khoá , một tay còn lại rõ ràng nhìn thấy một ổ bánh pizza đúng nghĩa .
" Ngô Tiểu Thư , trả nó lại cho tôi " - ổ bánh trên tay nàng ngay lập tức bị lấy mất , còn có thể là ai khác ngoài tiểu hàng xóm bốc đồng kia mới được chứ ?
" Chị bắt đầu từ bao giờ lười nấu ăn đến vậy ? Thứ này ăn vào bổ béo gì hả ? " - càng nhìn càng cảm thấy tức giận , nghĩ đến bao nhiêu năm qua Tần Lam sống như vậy , thật làm cho người ta đau lòng tột độ .
Mặc kệ đám người thiết kế đó một lần nữa réo rọi , Ngô Cẩn Ngôn chính xác đem cổ tay Tần Lam kéo lê vào nhà . Nhưng nói một cách đúng hơn là vào căn hộ 198 , vừa rồi nàng vừa mới mở ra ở trước mặt Cẩn Ngôn .
Phải , trước đây nàng thật sự rất thích nấu ăn , còn thường xuyên bởi vì có Tiểu Cẩn Ngôn đến chơi mà học thêm nhiều món . Kể từ lúc tên hài tử bốc đồng vô lương tâm đó biến mất , đối với Tần Lam mà nói cơm nhà hay cơm hộp chẳng có sự khác nhau . Rất nhiều năm nay số lần vào bếp của nàng , thật chất đếm được trên đầu ngón tay .
Nhưng mà , rốt cuộc là đang làm cái gì vậy ? Nàng muốn ăn gì liền ăn đó , thậm chí bỏ luôn bữa tối tên hàng xóm kia có quyền gì ý kiến . Còn lôi lôi kéo kéo mất hết thể diện , đem nàng quăng vào một góc sofa tùy tiện bước vào bếp lục lọi đủ thứ .
" Có nhầm lẫn không vậy ? Chị cũng bắt chước người ta ăn chay ? " - tủ lạnh gì toàn rau với rau , ăn uống như vậy làm sao có dinh dưỡng .
" Ngô Tiểu Thư , tôi ăn chay hay ăn mặn không có liên quan gì đến cô ? " - tuy rằng có chút khó chịu Cẩn Ngôn tự tiện , nhưng nhìn nét mặt khổ sở đang suy nghĩ gì đó của tiểu hàng xóm , trong phút chốc Tần Lam thật sự có lúc cười trộm a ~
Cái gì mà không có liên quan đến ta mới được chứ ? Người ta xa nàng đến 8 năm , ngày đêm lo sợ nàng chính vì thời gian xa cách mà phai nhạt tư tâm lúc trước . Bình thường Lam Lam đã như nước bình không đọng , bây giờ nếu như thật sự ăn chay trường chẳng phải thảm lắm sao ? Không được , tuyệt đối không được để nàng tịnh tâm sống một cuộc đời như vậy , sau này làm sao mà dụ dỗ nàng đi vào con đường bất chính được chứ ?
Dù sao trong mấy năm qua Cẩn Ngôn cũng học được ít kỹ năng , một trong số đó chính là loại được sử dụng bên trong nhà bếp a . Thật ra lúc đầu đi học nấu ăn vì một mục tiêu rất cao cả , không phải bởi vì muốn sau này Tần Lam đỡ vất vả thôi đâu . Chính là Ngô Cẩn Ngôn suy nghĩ rất sâu xa , nếu như có ngày bọn họ đến với nhau nhất định sẽ là ngày hạnh phúc nhất . Nhưng lỡ như một hôm nào đó Tần Lam vào bếp nấu ăn , lại quên tắt bếp khiến đại gia đình chết cháy chẳng phải thê thảm . Chết lúc nào không chết , tốn bao nhiêu năm mới có được nàng lại chết vô duyên như vậy , thật không phục .
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] Dì Ơi, Đợi Con Lớn Được Không ? - Phiên Nhi Liêu
Fanfiction🌺 Từ nhỏ Cẩn Ngôn đã không thích ăn mặn , loại thức ăn hảo hảo làm cho nó ngon miệng vẫn thường là rau củ quả . Ba mẹ thường xuyên lo lắng cho việc " ăn chay trường " này của năm cân muối , họ làm mọi cách cũng chỉ để nó có thói quen ăn uống giống...