Chương 44: PN 3

424 5 0
                                    

Bữa cơm đoàn viên vốn nên hòa thuận vui vẻ tan rã trong không vui.

Cha Trình nổi giận mà đuổi Tần Tiêu ra khỏi nhà, Trình Hi Hòa cũng mất khẩu vị, Diệp Dung Sâm lên tiếng chào hỏi với mẹ Tần, hai người liền về nhà trước.

Sau đó không bao lâu, Trình Hi Hòa nhận được tin Tần Tiêu đăng kí kết hôn với Ngụy Thất, nghe Tần Tiêu nói Ngụy Thất không muốn làm kết hôn rầm rộ, hai người chỉ đơn giản nhận giấy hôn thú, chuyển tới ở chung, coi như là chồng chồng hợp pháp. Trình Hi Hòa không nghe ra sự vui sướng từ giọng Tần Tiêu, bình thản cứ như chuyện kết hôn này chỉ đơn giản giống như ăn bữa cơm vậy.

Vào ngày đẻ của Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm như con ruồi không đầu đi qua đi lại ngoài phòng sinh, lo lắng đến suýt quên cả nhịp thở. Cho đến khi tiếng khóc vang lên từ phòng sinh, tiếng khóc "Oa... Oa..." như trút được gánh nặng trong lòng mọi người, mẹ Diệp cầm lấy tay cha Diệp, không kìm lòng được mà nói: "Không sao rồi, không sao rồi..."

Khi bác sĩ Lý bế tiểu bảo bối đi ra từ phòng sinh, Diệp Dung Sâm cúi đầu nhìn thoáng quá tiểu bảo bối, lập tức hỏi tình hình Trình Hi Hòa: "Hi Hòa sao rồi? Em ấy không sao chứ?"

"Hi Hòa không sao, con yên tâm đi, cậu ấy sắp được chuyển ra rồi." Bác sĩ Lý bế tiểu bảo bối đến trước mặt Diệp Dung Sâm: "Chúc mừng con, là một Alpha."

Diệp Dung Sâm cẩn cẩn thận thận đón tiểu bảo bối, mẹ Diệp bước lên trước, có phần kích đọng mà nói: "Thật giống con khi còn bé đó."

Diệp Dung Sâm có chút buồn bực hỏi: "Hồi bé con xấu như vậy?"

Mẹ Diệp liếc Diệp Dung Sâm một cái: "Con nói gì đấy, trẻ con vừa mới sinh có thể đẹp bao nhiêu? Chờ khi nào lớn lên sẽ dễ nhìn."

"Mẹ, mẹ bế tiểu bảo bối đi, con đi xem Hi Hòa."

Sau khi tiểu bảo bối thuận lợi chào đời, Diệp Dung Sâm đặt tất cả tâm tư lên Trình Hi Hòa, nghĩ đến vẻ mặt Trình Hi Hòa đau đến trắng bệch trước khi đưa vào phòng sinh, hận không thể thay cậu chịu tất cả đau đớn.

Vừa mới đặt tiểu bảo bối vào tay mẹ Diệp, Trình Hi Hòa được đẩy từ trong phòng sinh ra, khuôn mặt tĩnh lặng tái nhợt vẫn còn chút mồ hôi. Diệp Dung Sâm đi tới bên cạnh Trình Hi Hòa, nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu: "Hi Hòa."

Trình Hi Hòa gắng gượng mở hai mắt ra, khuôn mặt Diệp Dung Sâm mơ hồ trong tầm mắt lúc sáng lúc tối, muốn vươn tay xác nhận người trước mắt không phải là tưởng tượng, mới phát hiện toàn thân đều vô lực.

Diệp Dung Sâm cảm giác được ngón tay cứng nhắc Trình Hi Hòa giật giật, lập tức ngầm hiểu, hắn nắm bàn tay trắng nõn kia áp lên má: "Tôi ở đây."

Trình Hi Hòa mơ hồ phát ra hai tiếng từ đôi bôi khô nứt: "Bảo bối..."

"Yên tâm đi, tiểu bảo bối rất tốt." Diệp Dung Sâm đắp chăn lại cho Trình Hi Hòa: "Em ngủ một giấc thật ngon trước đi, khi nào em tỉnh lại, tôi sẽ để em nhìn con."

Có lẽ là do tình phụ tử, Trình Hi Hòa kiên trì phải nhìn thấy tiểu bảo bối, cậu nháy mắt một cái, hai con ngươi ẩm ướt mang theo sự khẩn cầu, cho dù ai nhìn cũng không đành lòng từ chối.

[ĐM] Hôn Luyến - Bất Đới Sáo Đích Kiện BànWhere stories live. Discover now