C5. Bẫy

5K 285 15
                                    

Mười một giờ đêm, trên con đường lớn cũng bắt đầu thưa dần xe cộ, cho dù có bắt gặp cũng là vội vội vàng vàng lướt qua nhau rồi mất hút. Nhưng ánh đèn dọc ở hai bên đường lại vẫn chung thủy rực rỡ huyền ảo đến mê người.

Bắc Kinh về đêm, khác xa với những ồn ào khói bụi của ban ngày, giống như hoàn toàn thay cho mình một chiếc áo mới vậy, khiến người ta cứ muốn đắm chìm mãi trong nó. Nhất Bác ngồi trong xe tay vịnh vô lăng, vô thức bật một bài hát từ lâu lắm rồi, giai điệu mượt mà của ca khúc hứa hẹn tuổi trẻ đều đều vang lên hòa vào trong màn đêm hoa lệ.

      " Giá như lúc còn có tuổi trẻ em không tự ti.

       Hiểu được điều gì mới là trân quí nhất.

       Những giấc mộng đẹp đẽ ấy.

       Không trao được cho người cả đời em hối hận...."

Kính chắn gió trên xe đều đã hạ xuống hết rồi, mấy cơn gió đêm ngang ngạnh lại được dịp mà tràn vào thổi tung mái tóc bồng bền của cô gái trẻ. Khổ nổi hôm nay cô bận chính là một bộ váy vừa bó sát vừa ngắn đến cực điểm, cảm giác rét lạnh cứ đeo bám cô suốt dọc đường đi. Quay sang nhìn Nhất Bác bên cạnh, lại đang một bộ vô cùng hưởng thụ, thỉnh thoảng lại còn ngâm nga theo điệu nhạc. Cô lúc này chỉ còn cách ôm tức tối trong người mà tiếp tục chịu đựng.

Cũng không quá lâu, xe đã dừng  trước căn hộ của cô. Lúc này cậu con trai vô tâm nào đó, mới lần đầu tiên nhìn qua cô gái nở một nụ cười vô cùng công nghiệp.

"Em, vào nhà đi! Qua hai ngày nữa mới có lịch quay. Gặp lại sau"

Cậu ta thậm chí cũng chẳng buồn mở cửa xe cho người ta luôn đấy. Nhất Bác biết dịu dàng, biết ôn nhu, biết chăm sóc người khác ở nhà hàng ban nãy đi đâu mất rồi, phải hay không còn ngủ quên ở đó??

Vương Tử Tuyền âm thầm kêu khổ ở trong lòng. Nhưng cũng đồng thời kín đáo mà nhếch miệng đầy ẩn ý.

Vì sao ư?

Vì cái bẫy thâm hiểm của cô chính thức bắt đầu rồi chứ sao, chỉ chờ gió xuân thổi đến mà thôi.

"Anh có thể đợi một lát không? À, chuyện là kịch bản có sửa chữa một chút. Hôm qua đạo diễn có gửi cho em nhờ em đưa cho anh. Thế mà em lại quên mất"

"Hay anh vào nhà ngồi một lát em tìm đưa cho anh."

Nói rồi Tử Tuyền không quên đưa mắt dò xét ý tứ trên khuôn mặt người đối diện. Thật không may là cô chỉ nhận được lời từ chối.

"Hình như không tiện lắm đâu. Nếu bị chụp được chẳng phải sẽ gây rắc rối cho em sao? Hay là phiền em mang ra cho anh được không?

Đây không phải là hỏi mà là khẳng định, mang theo ý tứ vô cùng rõ ràng rành mạch. Chính là, dù trông cô có vô cùng trẻ đẹp, vô cùng quyến rũ, hôm nay lại vô cùng ngọt ngào mà mời gọi cậu thì sao chứ?? Bốn chữ thôi.

Không_có_cơ_hội!

Cậu Vương Nhất Bác của chúng ta là như vậy đấy, ôn nhu dịu dàng cái gì gì đó, chính là thứ mà nếu bạn không phải là Tiêu Chiến thì đừng mong có được.

[Nhất Chiến] GIÁ NHƯ BẮT ĐẦU LẠINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ