Kể từ cái đêm kinh hoàn đó, sức khỏe bà Tiêu ngày càng suy yếu. Hiện tại càng giống như ngọn đèn treo trước gió vậy, nhưng mà bà vẫn bình thản chờ đợi thời khắc cuối cùng của cuộc đời đến.
Tiêu Chiến và ông Tiêu tuyệt nhiên vẫn chưa hề hay biết, chỉ có chị Lý là âm thầm cùng bà chịu đựng nỗi đau quằn quại của bệnh tật đang hoành hành trong cơ thể.
Còn nhóc con khả ái của Tiêu Chiến giờ này cũng đã được năm tháng tuổi. Bởi vì sinh non nên có phần hơi yếu ớt hơn những đứa trẻ khác. Bất quá thằng bé rất bám ba của nó, cứ mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến đều sẽ nhe mấy cái nướu hồng hào vẫn còn chưa mọc lấy chiếc răng nào ra mà cười mãi không ngừng nghỉ. Mấy ngón tay tí xíu liên hồi vẫy vẫy ở trong không trung, như nũng niệu mà đòi ba nó đến gần bên âu yếm.
Tên của nó chính là Tiêu Khải.
Mỗi ngày Tiêu Chiến đi làm, bảo mẫu đều đến từ sáng sớm, bởi vì anh không muốn mẹ mình quá nhọc lòng chăm sóc cháu nội.
Hôm nay cũng như mọi hôm khác, bảo mẫu đang ở trên lầu trông chừng Tiểu Khải, còn ông Tiêu thì ở thư phòng đọc sách. Chỉ có bà Tiêu cùng với chị Lý là ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa.
Con dao ở trong tay bà Tiêu đột nhiên run lắc không ngừng, bên trong ổ bụng lại còn kéo theo từng trận đau đớn kinh hồn. Mồ hồi rịn ra trên trán càng lúc càng nhiều hơn, sắc mặt bà Tiêu cũng từ đó liền chuyển biến đến không cách nào khống chế nổi.
Đợi đến khi chị Lý bên cạnh phát hiện ra điểm bất thường, thì thân thể bà đã khụy xuống nền nhà.
Quá hoảng sợ, chị Lý dìu bà Tiêu ra ghế sofa trên phòng khách vội vã gọi cấp cứu rồi sau đó nhanh chóng thông báo cho ông Tiêu.
Khi Tiêu Chiến đến được bệnh viện, thì bà Tiêu đã sắp được đưa vào phòng phẫu thuật rồi. Bác sĩ hiện tại cùng Tiêu Chiến nói qua một lượt rõ ràng cặn kẽ tình hình của bà Tiêu, và cũng thẳng thắng cho anh biết, là tỉ lệ phẫu thuật thành công chỉ còn chưa đến ba mươi phần trăm.
Tiêu Chiến như người vừa từ trên mây rớt xuống, cũng không tin nổi vào tai mình, vặn hỏi vị bác sĩ kia đến mấy bận nhưng đáp án vẫn như cũ không hề sai lệch.
Y tá gấp rút chuyển bà Tiêu từ phòng cấp cứu sang phòng phẫu thuật khu D. Tiêu Chiến vẫn đi bênh cạnh bà, nước mắt không cách nào cầm được, tay phải nắm chặt lấy bàn tay bà nhìn thấy trên đó còn đang gắm kim truyền dịch mà lòng đau như cắt.
"Mẹ! Vì sao người lại giấu con với ba? Xin người nhất định bình an mà trở ra có được không? Tiểu Khải đang đợi chúng ta, nó đang đợi bà nội trở về nhà. Mẹ! Người có nghe con nói không?"
Nghe tiếng Tiêu Chiến nghẹn ngào ở bên tai, giờ này bà Tiêu chưa có hoàn toàn mất đi ý thức. Cố sức mở ra đôi mắt nhập nhằng mờ ảo, quét tầm nhìn về phía bên cạnh, dùng một chút sức lực yếu ớt mà bóp bóp bàn tay anh. Tiêu Chiến nhất thời ngưng nước mắt, vừa đi vừa cúi đầu sát xuống băng ca.
"Mẹ... Nếu mẹ... chỉ..đi được tới đây! Mẹ muốn nói... một... Xin lỗi... người đó.... Tiểu Chiến.... ở trong ngăn tủ... cuối cùng.. Tiểu Chiến...xin.. lỗi...con....."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nhất Chiến] GIÁ NHƯ BẮT ĐẦU LẠI
FanficThể Loại: Đam Mỹ, 1×1, Ngược luyến CP : Tiêu Chiến ×Vương Nhất Bác Văn án: Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vì đóng cùng bộ phim Trần Tình Lệnh mà thân quen nhau. Nhất Bác từ những ngày đầu gia nhập đoàn phim còn chưa quen, nên mọi người cứ nghĩ cậu ấy...