Chương 4

405 36 11
                                    

Nhất định phải chạy về trước bình mình, nếu không sẽ bị ánh sáng mặt trời thiêu thành tro mất.

Nhậm Hào lảo đảo tiến vào một toà nhà cao tầng cũ kỹ ẩm mốc. Đây là trụ sở cho Huyết tộc tạm thời nghỉ lại. Nơi này lúc nào cũng âm u không chút ánh sáng, thành ra cũng trở thành nơi sinh sống tụ tập ưa thích của loài dơi.

Cửa phòng khép hờ, hắn nghe được tiếng một người phụ nữ hân hoan từ bên trong phát ra. Hắn đẩy cửa đi vào, nằm trên chiếc ghế salon kiểu dáng cổ điển là một người đàn ông trung niên có vẻ nhếch nhác phóng túng cùng mái tóc màu xám trắng. Ánh mắt ông ta hỗn độn mê mệt, tham lam hút một hơi xì gà đang ngậm trên môi, thở ra một làn khói mờ đục. Ông ta mặc trên người một chiếc áo ngủ hoa lệ có thêu hình tranh Phù thế Nhật Bản(1) tinh xảo chói lọi, kéo dài chạm đất.

Bên cạnh người đàn ông là hai người phụ nữ xinh đẹp, cử chỉ thân mật đến độ Nhậm Hào cụp mắt không dám nhìn thẳng.

"Tiểu Hào về rồi!" Ông ta gác điều xì gà trên tay xuống, ngồi dậy, đoan chính hơn một chút. "Đi săn thế nào rồi?" Trong mắt ông ta ngập tràn tham lam cùng dục vọng.

"Bẩm phụ thân(2), khiến ngài thất vọng rồi. Tối qua Nhậm Hào không săn được đồ ngon. Tạm thời ngài nhẫn nại dùng huyết dịch đan thay thế đi!" Nhậm Hào trấn định, tự nhiên trả lời.

"Cái gì?" Mắt người đàn ông đỏ rực, lửa giận nổi lên bừng bừng. "Ta chán ngấy mấy viên thuốc đó rồi! Ta cũng không cần thứ máu đen mặn chát của mấy con vật súc sinh kia nữa! Ta muốn uống máu người tinh khiết!"

Thấy Nhậm Hào không buồn phản ứng, ông ta đổi lại dùng giọng cầu khẩn, khép nép nói.

"Tiểu Hào, con thương hại cho người cha đáng thương này của con đi. Ta đường đường cũng là người cao quý trong Huyết tộc, mà lại nghèo túng tới bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ. Ta đã sống hơn ngàn năm rồi, nếu không có rượu ngon tuyệt thế giúp ta bổ sung năng lượng, cái mạng già này của ta cũng coi như bỏ đi!"

Nhậm Hào vẫn là đứng yên một chỗ. "Số mệnh do trời định, chúng ta không cách nào cãi lại được. Phụ thân, người không uống được thứ máu tầm thường, thì chỉ có cách tuân theo ý trời."

Trong lòng hắn hiểu rất rõ bản tính của cha mình, tham lam ích kỷ, lười biếng ngạo mạn, cũng chán ghét loài người không thua gì hắn.

Một trong hai người phụ nữ bên cạnh người đàn ông kia đứng lên, đi đến bên người Nhậm Hào, cúi xuống khịt khịt mũi ngửi mùi hương trên người hắn, nở một nụ cười kiều mị, nói.

"Ta lại cảm thấy trên người thiếu gia có một mùi hương đặc biệt..."

Trong mắt Nhậm Hào bắn ra một tia lạnh sắc như lưỡi kiếm khiến cho người đàn bà kia câm như hến.

"Mùi hương gì?" Người đàn ông truy hỏi.

Nàng ta trở lại bên cạnh người đàn ông, "dường như không phải huyết khí của người bình thường, loại này thơm ngọt hơn gấp trăm lần... Thiếu gia vừa bước vào là ta đã nghe thấy rồi."

[EDIT][HÀO LẠC] KẺ KHÁT YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ