Đầu Nhậm Hào cực kỳ đau, hắn đến giờ vẫn có thể nhớ rõ đôi mắt ai oán mê ly của Đường Uyển Nhi khi nàng đổ xuống, không ngừng quẩn quanh trong lòng hắn mỗi lúc nửa đêm tỉnh mộng. Nỗi đau cứ liên hồi quanh co lăn lộn đó, hắn không thể nào quên được. Đến mức khi thợ xăm vẽ hình xăm đó lên bên hông hắn, hắn chết lặng tới nỗi con mắt không chớp lấy một cái.
Bài học yêu thương đau thấu tim gan này, Nhậm Hào học đến rơi lệ. Về sau, hắn quyết tâm làm một quỷ hút máu thầy tu khổ hạnh, không còn nhiễm hồng trần ái dục, mà Hà Lạc Lạc, một bước phá vỡ kết giới phủ bụi hai trăm năm của hắn.
Hắn không cách nào nói ra lời hứa hẹn, vì như vậy sẽ khiến cậu lâm vào mê võng. Nhưng hắn xác nhận đây không phải hắn nhất thời xúc động, không phải ý loạn tình mê, mà thật sự rõ ràng chính là yêu.
Nhậm Hào nghĩ tới đây, toàn thân đột nhiên liền có dũng khí và ý chí cứng rắn như sắt thép, hắn phải đuổi theo để tìm người yêu của hắn về.
Quán bar ồn ào hoàn toàn có thể so với mê cung, Nhậm Hào bị ánh đèn lộng lẫy đâm vào, không thể nào mở mắt nhìn rõ. Hắn hoàn toàn dựa vào trực giác mà về tới quầy bar.
"Sao vậy? Không có gì tốt, còn làm cho cậu ấy khóc... Đúng là để tâm ghê." Hán Sâm bĩu môi, "Anh phải để ý một chút nha, trong quán bar có rất nhiều khách quen đến, cũng là vì muốn nhìn Lạc Lạc. Lạc Lạc của anh rất là đáng giá đó..." Hán Sâm vẩy lông mày, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Ánh mắt Nhậm Hào quét hết một vòng rồi lại một vòng, cuối cùng khoá chặt lại, Hà Lạc Lạc lúc này đang nói chuyện gì với một chàng trai trẻ tuổi thế kia.
"À, vị kia là Gia công tử, người thừa kế của tập đoàn Yên thị, "ông chủ nhỏ kim cương"(*). Theo đuổi Lạc Lạc trước trước sau sau cũng một năm rồi. Anh vẫn phải cẩn thận một chút, người ta tài đại khí thô(**), có tiền cũng chưa chắc chọc được, quan trọng nhất vẫn là có thể chịu được tính khí..." Hán Sâm nhiều chuyện giới thiệu thân phận của thanh niên trẻ tuổi kia, mà Nhậm Hào lại chỉ lo nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người họ, nghe vào tai này lại chui ra tai kia.
(*) nguyên văn 钻石小开, cũng có ý là công tử con nhà giàu nhưng mang nghĩa khôi hài và tục khí hơn, đặc trưng ở Thượng Hải. "Ông chủ nhỏ" miêu tả loại công tử không biết độc lập, hay ỷ vào tiền tài của cha ông, không biết nặng nhẹ, không phân tôn ti, ăn chơi lêu lổng. [theo baidu]
(**) nguyên văn 财大气粗, có hai nghĩa, một là chỉ sự giàu có, khí phái bất phàm; hai là chỉ người ỷ mình nhiều tiền mà khinh thường người khác, vì nhiều tiền nên có can đảm ăn xài phung phí. Nghĩa thứ hai mang ý tiêu cực. [theo baidu]
Hắn nhìn thấy người thanh niên trắng nõn trẻ tuổi ngồi ở trên ghế salon, mặt mũi tràn ngập ý cười, một tay cầm ly rượu đế cao muốn đưa cho Lạc Lạc, tựa hồ là muốn mời cậu uống rượu, trong lòng không khỏi phát ra ghen tuông.
Không đúng, ly rượu kia vì sao lại có bọt khí nổi lên, cậu ta còn hơi lay cái ly một cái? Nhậm Hào trong lòng thầm nghĩ.
Hắn không để ý biển người, mãnh liệt xông vào trong bãi huyên náo, giành lấy ly rượu Hà Lạc Lạc vừa mới tiếp nhận, đặt về lại mặt bàn trước sự kinh ngạc của những người đang hiện diện.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT][HÀO LẠC] KẺ KHÁT YÊU
Fanfiction"Ta sống trong đáy vực hắc ám sâu không bờ bến, lại gặp phải người đó, trở thành ánh sáng duy nhất trong đầm lầy ô uế dơ bẩn của ta." Tên gốc: 嗜爱者 Tác giả: 南瓜马车的午夜蔷薇 Couple: Nhậm Hào x Hà Lạc Lạc Thể loại: romance, 1x1, vampire, ngược tâm, ngược thâ...