Một đêm này, hai người đều nổi lên quá nhiều tưởng niệm cùng tình ý muốn lập tức giải phóng, nhưng Nhậm Hào vẫn cố gắng khống chế không để biểu lộ ra ngoài. Ánh mắt nóng bỏng lúc chăm chú nhìn Hà Lạc Lạc cũng làm bộ thận trọng cao lãnh.
"Em vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi sớm một chút, không cho em thức đêm." Nhậm Hào theo thường lệ giúp cậu chỉnh lại góc chăn, lộ ra một biển ôn nhu phảng phất.
"Không chịu. Em muốn nhìn anh, em sợ vừa nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy lại không thấy anh đâu hết." Hà Lạc Lạc nắm chặt bàn tay thon dài trắng nõn của Nhậm Hào, bĩu môi oán giận nói.
Nhậm Hào đành phải xoa tóc cậu dỗ dành, "Sao lại thế được? Anh vẫn luôn ở bên cạnh em mà."
"Anh nói xạo! Mỗi sáng tỉnh lại em đều không nhìn thấy anh. Anh có biết cảm giác ở bên cạnh là một khoảng trống vắng vẻ khó chịu như thế nào không?" Hà Lạc Lạc đang nói lại khóc như mưa, mắt to ngây thơ ướt sũng như giăng đầy sương mù, khiến lòng người không thể không mềm nhũn ra. "Anh không biết... Anh sẽ không bao giờ biết hết..."
"Được rồi, được rồi, Lạc Lạc." Nhậm Hào không nhịn được ôm cậu vào lòng, để cậu ở trong vòng tay khóc ướt hết cả người mình. "Anh cũng muốn cả ngày đều ở bên cạnh chăm sóc em, mãi mãi không rời xa em. A, không cho em khóc nữa, khóc xong mắt sưng lên sẽ xấu đó nha."
"Em chính là một cái bao nhỏ mít ướt đó, vậy thì có thích hay không!" Hà Lạc Lạc ỷ sủng sinh kiêu, thừa cơ gắt giọng.
Nhậm Hào bị bảo bối ngạo kiều trong lòng làm cho bất đắc dĩ, giờ phút này nói lại cái gì cũng đều vô ích, đành phải cúi đầu xuống dùng một cái hôn chặn miệng anh đào nhỏ nũng nịu của Hà Lạc Lạc. Hôn cái thứ nhất vừa nhẹ vừa cạn, thấy người kia đã thôi không náo loạn nữa thì rất nhanh buông ra.
Hà Lạc Lạc yên tĩnh dựa trong lồng ngực của hắn, con ngươi tròn căng như nai con xấu hổ đảo quanh. Trong ánh mắt cậu óng ánh một bể sao lấp lánh chảy thành sông, trong một khắc cũng có thể tuỳ tiện mà lấy mạng của Nhậm Hào.
"Không đủ, còn muốn." Hà Lạc Lạc nhìn chằm chằm đôi môi nôn nóng, ngo ngoe bất an của Nhậm Hào, tiếp tục đòi được vuốt ve an ủi.
Nhậm Hào khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, "Tiểu yêu tinh này càng lúc càng không được rồi."
Ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Hà Lạc Lạc thẹn thùng cắn cắn môi, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, chui vào bên trong chăn, đem cả người cậu đặt ở dưới thân mình, hai cánh tay như hai con mãng xà đè chặt tay của người bên dưới lên giường, khiến cậu không thể nào ngọ nguậy.
Cái hôn thứ hai, không hề có chút tiết chế nào mà cuồng nhiệt, đầu lưỡi hùng hổ doạ người oanh tạc ở trong khoang miệng ngọt ngào của Hà Lạc Lạc. Trong lúc môi lưỡi quấn giao cơ hồ còn có thể nghe được tiếng hai người mê say thở dốc.
Nhậm Hào thích nhất nghe thấy Hà Lạc Lạc ở trong tình huống này mà gọi tên hắn, bên trong mang theo ba phần ngọt ngào cùng bảy phần kích tình, "Nhậm Hào... Nhậm Hào..." Cái tên này bị nhiễm lên toàn mùi ái dục.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT][HÀO LẠC] KẺ KHÁT YÊU
Fanfiction"Ta sống trong đáy vực hắc ám sâu không bờ bến, lại gặp phải người đó, trở thành ánh sáng duy nhất trong đầm lầy ô uế dơ bẩn của ta." Tên gốc: 嗜爱者 Tác giả: 南瓜马车的午夜蔷薇 Couple: Nhậm Hào x Hà Lạc Lạc Thể loại: romance, 1x1, vampire, ngược tâm, ngược thâ...