Chương 13

252 38 1
                                    

Hà Lạc Lạc nghĩ tới đây, đột nhiên toàn thân giật mình ngồi dậy.  "Nhậm Hào? Quái vật kia là Nhậm Hào?"

"Không... Không thể nào..." Hà Lạc Lạc thanh tỉnh lại từ  trong hoảng loạn, thẫn thờ trong niềm nghi hoặc. Cậu đến cuối không muốn đem ác ma khát máu với vẻ mặt xấu xí dữ tợn, thủ đoạn độc ác hung tàn cùng với người phong độ nhẹ nhàng, đầy rẫy ánh sáng nhu hoà liên hệ thành một.

Hà Lạc Lạc thường sẽ chống tay đỡ đầu, chuyên chú xem dung nhan của Nhậm Hào khi hắn tựa đầu ngủ bên mép giường, dùng ngón tay của mình vẽ theo hình dáng của hắn. Vẽ vài vòng giữa đôi lông mày đẹp mắt, cẩn thận sờ nhẹ từng chút cái mũi cao lung linh, theo đường vòng cung hai bên cánh mũi trôi chảy thật tự nhiên, cảm thụ hơi thở nhàn nhạt ấm áp của hắn. Cuối cùng là dừng ở trên môi của hắn, tinh tế vuốt, rồi điểm một cái, giống như đang tấu một khúc dương cầm thư giãn cổ điển. Lúc phát hiện khoé môi hắn không nhịn được mà giương lên, Hà Lạc Lạc liền ngăn không được ý cười, đổi chỗ ngón tay và đôi môi, để môi của mình tiếp tục đi đánh dương cầm. Nhẹ nhàng rơi xuống, rồi lại nâng lên, rất có tiết tấu. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, rồi sau đó bị hắn vò đầu, rúc vào trong lồng ngực kia, vĩnh viễn quấn quýt lấy nhau.

Nghĩ tới đây, Hà Lạc Lạc lại cười, chỉ là trong nụ cười kia chợt có gió thu trêu chọc cho lạnh rung, thấm lấy giọt nước mắt đắng chát thê lương.

 Cậu nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm ngày càng đến gần. Hà Lạc Lạc không dám quay đầu lại, nhưng cậu có thể cảm nhận được một bóng ma to lớn đặt trên mặt đất, đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau gáy của cậu.

Hà Lạc Lạc lấy dũng khí đứng dậy, "Anh đừng đến đây!" Cậu hướng về phía người kia làm một tư thế phòng thủ kháng cự.

"Lạc Lạc, là anh." Giọng nói này trầm thấp khàn khàn, nghe như thể dây thanh quản bị xé rách đi, làm cho người ta cực kỳ khó phân biệt được nội dung của người nói.

"Anh... Anh là ai? Tôi không biết anh." Hà Lạc Lạc sợ đến toàn thân run rẩy, run giọng trả lời.

"Anh là Nhậm Hào mà. Lạc Lạc, em quay lại nhìn anh một lần, được không?" Người kia tựa hồ đang khẩn cầu cậu.

Hà Lạc Lạc chỉ cần liếc qua cái bóng to lớn với hình dạng quái dị đang in trên mặt đất kia là đã muốn nôn thốc nôn tháo, làm sao dám quay lại nhìn hắn? 

"Anh đã làm gì Nhậm Hào? Anh có làm anh ấy bị thương không?" Hà Lạc Lạc vừa khóc nức nở, vừa nghiêm nghị chất vấn.

Quái vật kia trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói. "Chắc là em bị bộ dạng này của anh doạ sợ rồi. Đáng ra anh không nên đến tìm em, không nên để em nhìn thấy khuôn mặt xấu xí như vậy của anh. Nhưng mà, anh vẫn là nhớ em đó Lạc Lạc."

Hà Lạc Lạc đưa lưng về phía hắn, run lẩy bẩy, lại lắc đầu khóc đến tê tâm liệt phế, "Anh thật sự là Nhậm Hào?"

"Lạc Lạc, đừng sợ. Lại đây, đưa tay cho anh."

Hà Lạc Lạc nửa tin nửa ngờ đưa tay tới, được một nửa thì bỗng sợ hãi rụt tay về, "Không... Không muốn, không muốn..."

[EDIT][HÀO LẠC] KẺ KHÁT YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ