Chương 22: Mộng hồi tiền trần

1.9K 95 12
                                    

#congtucobenh22
CÔNG TỬ CÓ BỆNH
Chương 22: Mộng hồi tiền trần

Chiếc giá y may gần xong, ngày đại hỉ cũng đã cận kề.
Mấy ngày này, ta lờ mờ nhận ra dường như số thị vệ canh gác chung quanh viện của mình tăng lên đáng kể, lại chỉ nghĩ đơn giản rằng, vương phủ sắp có hỉ sự, phụ vương sợ có kẻ quấy rối mà thôi.

Ngày đại hỉ càng đến gần, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác nao nao khó tả. Đêm đến, có một giấc mộng kỳ lạ cứ trở đi trở lại trong mơ của ta.

Ta mơ thấy mình đang ở Tô phủ tại Dương Châu. Nhưng mà, Tô phủ này lại không giống với trí nhớ của ta, khóm hoa nhỏ mà ta trồng đã um tùm tươi tốt, nhánh liễu con con mà ta gieo nay đã rủ bóng bên hồ, những nha hoàn gia đinh trong phủ cũng thật lạ lẫm, chẳng còn ai thân thuộc nữa.

Dường như, đã rất nhiều năm trôi qua rồi.

Ta ngây ngẩn bần thần nhìn cảnh xưa chốn cũ tưởng quen mà hóa ra lại lạ lẫm ấy. Trước mắt ta, mấy tiểu nha hoàn đang hối hả chạy qua chạy lại. Khắp nơi Tô phủ đang giăng đầy lụa đỏ, hình như là sắp có hỉ sự.

Bấy giờ, trời đương đổ tuyết, ta lại chẳng thấy lạnh chút nào.

Lúc này, quản gia đã không còn là Lý quản gia quen thuộc với ta nữa, mà đã thay bằng một nam tử trung niên xa lạ. Ông ta đang tiễn một vị mang hòm thuốc trên tay ra khỏi cổng, có lẽ là đại phu. Vừa đi, ông ta vừa hỏi:
"Đại phu, xin hỏi lão gia nhà chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Vị đại phu nọ thở dài, đáp:
"Nhiều nhất là ba ngày nữa."

Quản gia nghe vậy, vẻ mặt chùng xuống, cũng thở dài một tiếng, nói:
"Chỉ mong lão gia kịp nhìn thấy tiểu thư xuất giá."

Ta thầm thắc mắc, chẳng rõ tiểu thư kia là ai.

Quản gia đưa vị đại phu nọ ra khỏi phủ rồi, lại men theo hành lang chín khúc quanh co quay về chính viện. Ta vô thức đi theo ông ta, đi mãi, đi mãi, đến một gian phòng nọ.

Ta ngẩn ra. Cho dù có nhắm mắt, ta cũng không thể nhận nhầm được, đây chính là phòng của công tử. Đã từng, ta vô cùng trông mong đến đây. Đã từng, mỗi lần ta đứng trước cánh cửa này, trái tim đều đập rộn ràng loạn nhịp. Đã từng, trong căn phòng này, ta cùng chàng ân ái triền miên, quấn quýt như hình với bóng.

Đương lúc ta đang ngơ ngẩn, bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nói khe khẽ:
"Lưu quản gia, hôn lễ của Tích nhi... Khụ khụ... Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Ta sững sờ.

Cho dù giọng nói này đã già nua đi rất nhiều, cho dù câu nói xen lẫn với những tiếng ho khùng khục, ta vẫn dễ dàng  nhận ra, đây là giọng của công tử.

Lẽ nào, đây là công tử kiếp trước lúc về già?

Vậy thì, tiểu thư kia là con gái của công chúa ư?

Nếu là ta của lúc trước, nghĩ đến đây ắt sẽ thầm khó chịu trong lòng. Tất nhiên, không có một nữ tử nào đủ cao thượng để thản nhiên nhìn người mình yêu sinh con cùng một nữ nhân khác. Nhưng bây giờ, ta đã không còn là Thanh Y của lúc trước, nghe vậy chỉ thấy tò mò, chẳng chút buồn phiền nào.

[Cổ đại - Đoản] Công tử có bệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ