Yoohyeon bước nhanh cấp tốc, vừa chạy em vừa tìm kiếm bóng hình của Siyeon. Lại vừa phải tránh né đám zombie đi tuần qua lại trong thành phố khiến Yoohyeon khó khăn rất nhiều.
Em nấp vào một chỗ kín, chờ zombie đi qua, liền phóng nhanh lên chỗ tòa nhà đối diện. Nhẹ bước từng bước, Yoohyeon thấp thỏm cố để mình không phát ra tiếng động.
Mọi ngõ ngách đều được em lùng sục, nhưng lại không thấy hình dáng người cần tìm.
Yoohyeon quyết kiểm tra lại lần nữa, khi đã chắc chắn không có, em mới liếc mắt tới căn phòng nhỏ nằm ở góc phải.
Em mở đường đến đó, cố gắng dời từng tảng gạch to lớn sang một bên. Sau khi không gian hé ra một lối nhỏ, Yoohyeon lách người vào trong.
Tay đặt lên nắm cửa, Yoohyeon do dự một chút. Em đề phòng áp tai vào cánh cửa, nghe ra được âm thanh gầm gừ nhóp nhép khiến em giật mình.
Bỗng từ đâu, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau, bịt lấy miệng Yoohyeon. Em kinh ngạc mở to mắt, định vẫy vùng thì chợt nghe thấy tiếng thủ thỉ bên tai.
"Là tôi, Siyeon." Âm thanh quen thuộc vang lên làm mọi hành động của em ngưng trệ.
Yoohyeon hiểu ý, em giữ yên lặng cho đến khi Siyeon thả tay ra. Xoay người nhìn lại, em mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chị đã ở đâu vậy Siyeon??" Hai người dứt khỏi chỗ cánh cửa, Yoohyeon cảm thấy đã đủ xa mới mở lời hỏi cô.
Siyeon nhớ đến khi mình tỉnh dậy, SuA đã không còn ở đó, chỉ còn đọng lại hơi ấm đặc trưng của nàng.
"Tôi giao đấu với SuA, bị thương rồi ngất ở sân thượng tòa nhà này. Đến khi tỉnh dậy đi xuống đây liền nghe tiếng lục đục. Tôi theo âm thanh lại đây, bỗng nhận ra là em." Siyeon tường thuật lại, có điều cô cố ý giấu đi việc được SuA cứu.
"Còn nữa, may là em chưa mở cửa đó." Siyeon hướng mắt sang cánh cửa mà mình may mắn can ngăn Yoohyeon kịp thời.
"Chẳng lẽ là...?" Yoohyeon ngờ ngợ về điều Siyeon ám chỉ.
Nhận thấy cái gật đầu của cô, em mới rùng mình.
"Bọn chúng tập trung ở đây khá nhiều, thật tốt vì em vẫn an toàn. Chúng ta đi thôi!!!" Hai người biết mình không thể nán lại đây quá lâu, nhanh chóng rời đi.
Đường thoát tuy gian nan nhưng cuối cùng hai người vẫn ra khỏi đó mà không hề gặp nhiều chướng ngại.
Về đến nhà Siyeon, cô bỗng dừng lại một chút. Yoohyeon đi trước mở cửa bước vào nhưng sau lưng lại không thấy cô. Xoay người ra sau, em mới khó hiểu nhìn Siyeon đang thất thần.
"Có chuyện gì vậy Siyeon unnie?" Yoohyeon bước lại đứng cạnh rồi cất lời hỏi.
Siyeon yên lặng một chút, sau đó mới quay đầu nói với người đang lo lắng nãy giờ.
"Yoohyeon à!! Có lẽ chúng ta cần phải sớm di chuyển căn cứ. Bọn chúng dù gì cũng đã biết chúng ta ở đây." Siyeon giải thích thắc mắc.
"Nhưng không phải nhà chị chỉ có mỗi đây thôi sao?"
"Đúng vậy, nhưng không phải duy nhất, Dami đang bị thương, nếu còn nán lại lâu, tôi e bọn chúng có thể tấn công bất ngờ. Ngôi nhà này tạm thời cứ làm mồi nhử, đợi chúng ta đến nơi mới sẽ tính tiếp." Siyeon kiên định nói với em.