Dù sao thì, tốt xấu gì hiện tại mèo con được ở lại.
Chỉ mới nuôi nấng hai ngày, nhóc quàng thượng này liền béo lên không ít, lúc vừa tới thì cơ thể da bọc xương, bây giờ cơ thể đã ổn, phỏng chừng nuôi thêm một trận, là có thể thăng cấp thành thân khoan thể béo.
Mấy ngày nay thái độ của Lý Nhất Hàn thật khác thường, gần như mỗi ngày đều về nhà, Trì Chiếu cũng quen với việc cứ ra cửa là có thể thấy hắn. Buổi tối, Trì Chiếu ngồi xổm trên mặt đất phòng bếp, nhìn không chớp mắt mèo con uống sữa.
Lý Nhất Hàn đi tới trong phòng bếp lấy nước, nghe chú Trương nói, gần đây thiếu gia không đi ra ngoài buổi tối, ở nhà khắc khổ học tập, hắn cuối cùng cũng cảm thấy lời nói giáo dục của mình có thành quả.
……
Vốn dĩ Trì Chiếu chính là một đứa nhỏ yêu học tập, kể cả Lý Nhất Hàn không đặt ra điều kiện, cậu cũng sẽ không đi đâu cả, ru rú ở nhà, lúc đọc sách lúc xem di động. Chẳng qua sau khi Lý Nhất Hàn dùng mèo uy hiếp về sau cậu mới phải càng đặc biệt nghiêm túc học tập hơn.
Lấy đầy một bình nước, Lý Nhất Hàn đi đến bên cạnh Trì Chiếu, rũ mắt nhìn cậu, "Mèo con tên là gì?”
Hiện tại Trì Chiếu đối với Lý Nhất Hàn cáu giận rất lớn, cậu kiếp trước học ngành giáo dục mầm non chuyên nghiệp, đều là học khoa văn, Thích Nguyên lại là học sinh khoa học tự nhiên, sách của hắn cậu xem không hiểu, tự nhiên còn phải học, lại còn phải đạt hạng nhất.
Càng nghĩ càng buồn bực, mà càng bực, tất nhiên sẽ không tỏ thái độ tốt với kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.
Vuốt vuốt đầu tiểu quàng thượng, Trì Chiếu lén lút giương mắt, thập phần to gan lớn mật mở miệng: “Tiểu Lý Tử.”
Lý Nhất Hàn không tức giận, hắn chỉ là hơi hơi cong khóe môi, lặp lại một lần lời Trì Chiếu nói.
“Tiểu Lý Tử?”
Âm điệu nâng cao, ngữ khí tỏ vẻ hỏi lại, Trì Chiếu nhìn vào mắt Lý Nhất Hàn bên trong rõ ràng thấy một câu.
—— ha hả, hẳn không cần tiền tiêu vặt tháng này đi.
Trì Chiếu: “…… Gọi Tiểu Béo vẫn tốt hơn.”
Sau khi lúng túng sửa miệng, Trì Chiếu lại cúi đầu, Lý Nhất Hàn không đi, nhưng cũng không nói cái gì nữa, Trì Chiếu lại tự chính mình giải thích: “Nó quá gầy giống với tôi, ngài cho tôi ăn nhiều một chút, tôi cũng cho nó cũng ăn nhiều một chút, con mèo này mập mạp chút mới giống bình thường.”
Vài ngày trước tự mình thuận miệng nói một câu, Thích Nguyên tự nhiên không quên, Lý Nhất Hàn học bộ dáng của cậu, ngồi xổm dưới đất, nhìn về phía Tiểu Béo.
Động tác Tiểu Béo uống sữa thoạt nhìn chậm rì rì, trên thực tế lại giống như gió cuốn mây tan, bát sữa dê đang vơi dần ở tốc độ mắt thường có thể thấy.Lý Nhất Hàn nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, lại hỏi Thích Nguyên, “Nó là đực hay cái?”
“Đực” lúc này Trì Chiếu trả lời rất thống khoái, cũng không tiếp tục mượn cơ hội chế nhạo Lý Nhất Hàn, “Tôi đoán nó còn chưa đến hai tháng tuổi, chờ một hai năm, nó đến tuổi muốn tìm mèo cái, tôi liền mang nó đi bệnh viện, đem nó thiến thành công công.”
Là một người đàn ông, thời điểm nghe đến chữ “Thiến” đều sẽ cảm thấy hạ thân đau xót, thật giống như nửa người cảm thấy nguy hiểm mà kháng nghị họ.
Trầm mặc, Lý Nhất Hàn quay đầu, nhìn Trì Chiếu, “Hiểu rất rõ, trước kia đã từng nuôi mèo?”
Trì Chiếu nhanh nhẹn trả lời: “Đương nhiên, tôi thường xuyên lên trên phố nhặt mèo hoang, mang về dọn dẹp một chút, cho chúng nó tắm rửa, trị bệnh, lại huấn luyện chúng nó học đi WC, sau đó liền có thể đem chúng nó đưa cho người muốn nhận nuôi thu dương. Nếu đã đủ tuổi, tôi còn sẽ giúp đỡ triệt sản, tuổi không đủ thì thôi.”
Biểu cảm Lý Nhất Hàn không có gì biến hóa, “Trước đó cậu ở Viện phúc lợi, sau ở ký túc xá, bạn cùng phòng nhóm không ngại cậu đem mèo nuôi ở trong ký túc xá sao?”
…… Đậu móe.
Nhất thời quên mất thân phận chính mình hiện tại, Trì Chiếu đã đem những điều bản thân chân thật trải qua nói ra mất, cậu chuyển mắt sang một bên, bắt đầu điên cuồng tìm lý do, không đến một giây về sau, đã nhìn thẳng, thần sắc như thường nói: “Tôi không nuôi ở trong ký túc xá, dưới cầu thang trường học có vị trí đặc biệt khuất, tôi liền đem mèo nuôi ở đó, còn có mấy nữ sinh cùng tôi nuôi nấng, mấy cô ấy phụ trách cung cấp tài chính, tìm gia đình nhận nuôi, tôi phụ trách làm việc.”
Không thể không nói, người có thể lấy học bổng đầu óc xoay chuyển thật mau, nói một phen đã đem lỗ hổng còn sót lại lấp kín, nếu Lý Nhất Hàn hỏi cậu vì sao gọi là “Nhà” , cậu có thể nói trường học chính là nhà mình, nếu Lý Nhất Hàn muốn biết mấy nữ sinh kia là ai, cậu có thể nói không phải cùng ban, chỉ là một tổ chức tình nguyện, từng người phụ trách từng người phân công, ban nào niên cấp nào cũng đều có, cậu không nhớ rõ.
Trì Chiếu nhìn bình tĩnh, thật ra trong lòng đang thấp thỏm, khẩn trương chờ đợi Lý Nhất Hàn hỏi tiếp, nhưng Lý Nhất Hàn cũng không hỏi, Trì Chiếu chột dạ không dám ngẩng đầu, không phát hiện khóe môi Lý Nhất Hàn hơi hơi gợi lên.
Ngày hôm sau, Lý Nhất Hàn ngồi ở trong văn phòng, nhìn bộ trưởng nhân sự đưa danh sách nhân viên mới, trợ lý Triệu ngập ngừng trong chốc lát, mở miệng nói: “Ông chủ, gần đây tần suất ngài về nhà rất cao.”
Lý Nhất Hàn nâng mí mắt, nhìn về phía hắn, “Thì thế nào.”
“Không có gì, tôi chỉ lo lắng ngài quá mức tin tưởng Thích Nguyên, ngài đừng quên hắn là dạng người gì. "
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Edit - Xuyên nhanh ] Tôi thực sự là tra thụ
RandomTên truyện: 我真的是渣受 Hán Việt: Ngã chân đích thị tra thụ [ khoái xuyên ] Tác giả: Nhĩ Đích Vinh Quang Tình trạng: Hoàn thành Mới nhất: 181, thế giới hiện thực ( 5 ) Thời gian đổi mới: 06-07-2019 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại , Cận đại , Hiện...