Chương 26

4.1K 242 16
                                    

Căn phòng yên ắng chỉ vương lại mùi thuốc sát trùng khó ngửi cùng tiếng thở dài của vị bác sĩ. Nhất Bác bàn tay nắm chặt lấy tay anh, cậu nhìn anh thần sắc đã tái đi vài phần, không khó để nhận ra anh đang cố gắng ngăn những đợt nước mắt tuôn trào.

Nhất Bác ngước nhìn vị bác sĩ mi tâm không trụ được mà nhấp nháy liên hồi.

" Khả năng thành công là bao nhiêu ?"

Ông đặt tấm film xuống bàn, lại tiếp tục thở dài, suy nghĩ một chút mới có thể đáp lại.

" 50/50 "

Ông lướt mắt nhìn qua thân ảnh gầy gò, bờ môi đang mím chặt đến mức rỉ máu của anh, từ nảy đến giờ ngoài im lặng và cúi đầu anh chẳng thể hiện ra một biểu cảm nào, nhưng sâu trong lòng ông hiểu, người con trai này đang rất tuyệt vọng.
.
.
.
.
.

Nhất Bác cùng Tiêu Chiến trở về, kể từ lúc bước ra khỏi bệnh viện, không khí trở thành một mảng nặng nề, anh không buồn mở miệng, cậu cũng không biết bắt đầu từ đâu. Cả hai im lặng đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng.

Tiêu Chiến hồn phách phiêu bạt nơi nào mà chiếc xe dừng lại đã hơn năm phút anh cũng không một chút động tĩnh. Hướng mắt nhìn vào khoảng không mà mi tâm run rẫy, đoán chắc nước mắt nảy giờ đã chảy ngược vào tim.

" Tiêu Chiến..."

Nhất Bác cầm lấy tay anh mà đặt lên môi, cậu hôn lên những ngón tay thon gầy, đôi mắt nhìn anh đau lòng.

" Vào nhà thôi..."

Anh thoát khỏi những suy nghĩ đang bao chụp nảy giờ rồi quay lại nhìn cậu, môi mấp máy.

" Ừ.."

Cậu theo anh đến nửa bước không rời. Anh vào thay đồ xong rồi trở ra, đôi chân hướng đi vào bếp rồi bắt đầu lấy thức ăn ra sơ chế. Nhất Bác đến cạnh cầm lấy tay anh, xoay mặt anh về phía mình.

" Anh nghỉ ngơi đi, đừng làm nữa !"

Tiêu Chiến mỉm cười, anh nhìn cậu đôi mắt ngập tràn âu yếm, tuyệt nhiên một bọng nước cũng không có.

" Hôm qua chẳng phải em nói muốn ăn sủi cảo sao ?"

Anh xoay người lại hướng vào chỗ thức ăn đang được bày biện sẵn.

" Nghĩ cũng lâu rồi anh chưa vào bếp, thời gian qua chỉ có em nấu cho anh, được em chiều quá bây giờ anh sắp hư rồi !"

Bàn tay anh liến thoắt trên những nguyên liệu chế biến, tay nghề rất điêu luyện.

" Em ra ngoài đợi, anh làm một chút sẽ xong ngay thôi !"

Anh quay lại nhìn cậu nháy mắt một cái rồi trưng một nụ cười dịu dàng, nhưng trong đó Nhất Bác nhìn không ra một tia vui vẻ.

Cậu trước thái độ của anh trong lòng không ngừng chua xót, lồng ngực như bị búa tạ giáng xuống liên hồi, nụ cười của anh làm cho trái tim cậu giống ngàn nhát dao thay nhau đâm vào, đau đến rỉ máu không phát nên lời.

" Tiêu Chiến.."

Cậu xoay anh lại ôm chặt vào lòng, mặc kệ anh có muốn hay không nhưng lúc này cậu chỉ muốn ôm anh, ôm lấy người trước mặt mà khóc thật to.

[Bác Chiến] Đúng Người Sai Thời ĐiểmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ