XVIII

435 35 0
                                    

Boruto đã không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, cho đến khi bước vào sảnh chính của cung điện Eien. Người đàn ông lớn tuổi tự xưng là Uzumaki Ichiro, đến nay ông đã tròn một trăm chín mươi ba tuổi.

Anh nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi kinh ngạc. Trông ông cùng lắm là sáu mươi, nhưng ông đã gần hai trăm tuổi. Vậy ra đây chính là năng lực của Eien.

Ánh mắt Ichiro trông thật hiền từ, giống như một ông tiên trong truyện cổ tích. Ông hiểu tất cả những gì chàng trai trẻ đang nghĩ. Tần ngần đứng dậy, ông không biết có nên cho cậu ta rõ sự thật không.

Boruto quan sát người đàn ông đang lúi húi bên chiếc tủ gỗ, rờ tay vào những cuốn sách phía trong. Anh tò mò nhìn Ichiro rút một cuốn sổ nhỏ ra khỏi tủ. Ông thổi phù một cái, đám bụi dày đặc bám trên mặt cuốn sách biến đi, bay theo những vầng nắng ở ngoài cửa sổ.

" Đây..." Người đàn ông bỗng nhiên nghẹn giọng lại, có gì đó ươn ướt trong mắt ông. " Đây là cuốn sổ mà Naruto-sama dặn tôi để lại cho cậu. Ngài ấy nói nhất định phải giao nó khi cậu đến đây."

Tim Boruto chững lại một nhịp. Anh trâng tráo ngó cuốn sổ da màu xanh đậm cũ mèm như một vật bị nguyền rủa. Vậy là cha anh biết anh đi tìm Eien. Ông biết về những ước mơ của anh. Ông còn biết anh sẽ tìm được đến đây. Điều này có nghĩa là sao?

Vươn những ngón tay run run đỡ lấy cuốn sổ, Boruto đặt nó vào lòng mình, từ từ lật trang đầu tiên ra. Lòng anh thấp thỏm lo âu, một cảm giác vô cùng sợ hãi xâm chiếm lấy anh. Có chuyện gì mà anh không biết? Cha anh muốn nói gì với anh?

Trang giấy ố vàng sờn cũ bay lượn những dòng chữ nắn nót mà chính tay cha anh viết. Là một cuốn nhật ký. Những nét mực đen tuyền xiêu vẹo ám ảnh khiến anh không thể rời mắt sang chỗ khác.

[Boruto]『Uzumaki Boruto』Tuổi xuân còn mãi, sự sống trường tồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ