-"Jeon Jungkook đang ở đâu?"
-"Chủ tịch có thấy câu hỏi này dưa thừa không?" Taehyung cười hắt một cái.
-"Con...!" Kim Yoo Dal đưa tay lên định tát anh nhưng bàn tay dừng lại trên không trung.
-"À chút nữa thì quên hôm nay tôi đến để xin từ chức" Anh quay lại bàn làm việc lấy tờ giấy trên bàn đưa cho ba mình.
-"Có ý gì?" Ông nhíu mày.
-"Ý gì thì đọc tờ đơn này chủ tịch sẽ rõ" Anh khoanh tay trước ngực trả lời.
-"Nếu bước ra khỏi nơi này..."
-"Tôi sẽ không có một đồng nào, ra đi tay trắng đúng chứ?" Không để ông nói hết anh vội chen vào.
-"..."
-"Yên tâm đi, khối tài sản đó tôi không cần đâu nên ông cố giữ mà dùng cho hết đi" Taehyung cầm chiếc áo vest trên ghế lướt qua đôi mắt đỏ ngầu nổi gân máu của Kim Yoo Dal.
-"Cho người theo dõi Kim Thiếu Gia" Sau khi anh rời đi ông rút điện thoại gọi cho người của mình. Ngồi phịch xuống bộ ghế sofa bọc da xa xỉ, đầu ông đau như búa bổ, rốt cuộc đứa con ông thương yêu nhất sao lại thay đổi nhiều đến thế.
Biết sẽ có người theo dõi mình nên mọi thứ Kim Taehyung đều tính trước cả rồi. Anh không ngờ nhờ lớp vỏ bọc kia lại khiến Kim Yoo Dal nghĩ anh ngây thơ đến ngu ngốc.
-"Tôi đang trên đường tới chỗ cậu, phía sau có người theo dõi, theo định vị tôi đã phát mà chặn đường bọn chúng đi"
-"Được rồi, anh yên tâm"
Chiếc xe theo dõi Taehyung phải dừng lại bởi hai chiếc ô tô đâm phải nhau chắn hết phần đường, dù vụ tai nạn không nghiêm trọng nhưng tài xế hai bên gặp xích mích cứ thế đứng giữa đường cãi nhau.
-"Ông chủ có tai nạn chắn ngang đường rồi" Tên thuộc hạ vội thông báo cho Kim Yoo Dal.
Sau khi chạy qua ngã tư, chiếc xe mô tô từ trong hẽm nhỏ chạy theo anh.
-"Đã thấy mục tiêu thứ 2, chuẩn bị hành động"
Chiếc mô tô theo dõi không lâu liền bị trạm cảnh sát gọi vào kiểm tra vì phạm luật chạy quá tốc độ.
-"Ông chủ, báo cáo mất dấu"
-"Lũ ăn hại!!" Kim Yoo Dal như gào lên, ném chiếc điện thoại vào tường khiến nó vỡ tan tành.
-"Ba à, ba xem thường con quá rồi" Thông qua kính chiếu hậu anh có thể thấy được bộ dạng thảm hại của tên thuộc hạ, vội lắc đầu đắc ý.
Taehyung thuận lợi đến điểm hẹn, là quán cafe mang phong cách cổ điển ở Busan, bên trong đã có người ngồi chờ sẵn.
-"Anh bạn, đến trễ quá đấy" Người kia bất mãn.
-"Không phải tôi đến trễ mà do cậu đến sớm thôi" Anh đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường bằng gỗ, đúng là còn 5 phút nữa mới đến giờ.
-"Được rồi, uống gì không?" Người kia hỏi.
-"Lúc vào quán tôi đã gọi rồi" Vừa dứt lời phục vụ đã mang ly cafe nóng đặt lên bàn.
BẠN ĐANG ĐỌC
VKOOK | Hối Hận Muộn Màng
Fanfiction-Từ đầu đã không chấp nhận. Bây giờ chấp nhận là đúng hay sai? -Chỉ vì chính nghĩa anh đã đánh mất em, bây giờ anh tự hỏi "Chính nghĩa có mang lại hạnh phúc cho anh như em đã từng không?" Cậu và anh đều mắc phải sai lầm nhưng khi họ kịp nhận ra liệu...