117 - Kêu Một Tiếng "Mẹ"

891 13 1
                                    

Thẩm Tĩnh Mạn quay về Lại Hải nhưng không ở lại lâu, ngày hôm sau lại bay trở về Nam Thịnh.

Bà đưa đồ cho người trung gian, sau đó bắt đầu theo dõi diễn biến, chờ đợi trò hay trên sân khấu.

Vì đứa cháu này, coi như bà chấp nhận bất cứ giá nào!

Nhưng cũng đáng lắm chứ, đến lúc giám định xong, đồ vẫn có thể trở về tay bà.

Lệ Cảnh Trình ngồi ở sô pha trong phòng khách, Gạo Nếp nằm bò trên bàn trà vẽ tranh, một bức vẽ xấu đến nỗi không thể nhìn thẳng vào nó. Con bé gật gật đầu, lại rất vui vẻ: "Mình thật là tài!"

Thịnh Thư Lan bưng mâm thủy tinh đựng trái cây tới: "Ăn trái cây nào."

Cả nhà ngồi vây quanh. Thẩm Tĩnh Mạn chỉ nhìn mấy miếng trái cây Thịnh Thư Lan đưa, không ăn, bà hơi xòa tay: "Các con ăn đi."

Chương trình phim hoạt hình Gạo Nếp xem vừa chiếu xong, Thịnh Thư Lan cầm cái romote lên đổi kênh.

Màn hình liền chuyển sang chương trình giám định bảo vật.

Thẩm Tĩnh Mạn kích động gọi to: "Xem cái này đi!"

Thịnh Thư Lan bị giật mình đến nỗi cái romote trong tay suýt nữa đã rớt xuống. Ngay cả Lệ Cảnh Trình nghe xong cũng ngẩng đầu lên.

Trong ti vi lại thấy Vinh Thiển.

Gạo Nếp ngoan ngoãn vẽ tranh nên vẫn chưa thấy.

Thịnh Thư Lan siết chặt cái romote, tay để trên đầu gối.

Chương trình giám định bảo vật này lúc trước Lệ Cảnh Trình có xem qua mấy lần. Lâu lâu chương trình sẽ thay đổi nhà giám định, luôn có những người sưu tầm cổ vật trong dân gian nhưng không chắc đồ cất giữ trong tay mình rốt cuộc là thật hay giả.

Vinh Thiển ăn mặc nghiêm chỉnh, tóc buộc sau ót như thường lệ. Bộ tây trang màu đen trên người cô không có vẻ gì là nặng nề. Dung mạo cô xinh đẹp, miệng cười khẽ. Từng món đồ bảo vật được đưa tới chỗ cô, sau khi được xem qua xem lại giá trị có thể sẽ tăng lên gấp đôi.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Thư Lan nhìn thấy Vinh Thiển lúc làm việc. Cô vốn cho Vinh Thiển vẫn mãi là cô công chúa, không thường xuất đầu lộ diện, hiểu chuyện cũng không nhiều, học ngành điêu khắc để nung đúc tình cảm sâu đậm kia mà thôi.

Nhưng bây giờ khi xem cảnh này, hai mắt đau như bị thứ gì đâm phải.

Người sưu tầm cổ vật nghe Vinh Thiển định giá thì vô cùng hài lòng, đứng dậy chào cô: "Ôi trời, có cô nói vầy thật an tâm. Cảm ơn cô!"

Vinh Thiển càng tỏa sáng, Thịnh Thư Lan như càng trở nên tầm thường hơn.

Cô thậm chí còn chưa va chạm với xã hội, trừ đọc sách, quấn quýt hoa cỏ, hình như cô chẳng làm gì nữa.

Thịnh Thư Lan lén nhìn Lệ Cảnh Trình.

Ánh mắt anh bình tĩnh, tự nhiên, không còn rừng rực giằng xé nữa, cũng không né tránh, tất cả rất bình thường như đang xem một chương trình rất đỗi bình thường.

Thà Đừng Gặp Gỡ - Thánh YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ