phần 22: Đứa trẻ ngoan.

5.5K 371 22
                                    

Việc Phác Trí Mân đến thăm đều đã báo trước cho sư phụ một tiếng, vì cậu chẳng thể chờ đợi được nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của thầy ấy thêm một lúc nào nữa.

Chiếc xe đen lái vào trong sân của ngôi biệt thự Đường gia, một nơi mang đúng phong cách phương Đông cổ, nơi Phác Trí Mân cả đời không bao giờ quên được cả.

"Đến nơi rồi, xuống thôi" Phác Trí Mân hào hứng ra mặt, nụ cười cũng tươi lên rõ.

Điền Chính Quốc chẳng ậm ừ, vươn sang tháo dây an toàn cho cậu, tự tay đẩy cửa xe phía bên cậu luôn.

"Trí Mân hả con, lâu quá rồi, đứa trẻ này vẫn thế" người đàn ông cũng gần năm mươi vươn tay đi tới, đây là Đường Nguyên.

"Vâng ạ, con nhớ sư phụ lắm" cậu tiến đến vươn tay ôm lấy thầy của mình như một lời chào hỏi.

Phác Trí Mân ôm lấy người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh "Sư mẫu vẫn khỏe chứ ạ? Con nhớ sư mẫu lắm"

Đường phu nhân tươi cười ôm lấy cậu, xoa xoa tấm lưng cậu con trai trong lòng "ừ, sư mẫu khỏe lắm, đứa trẻ này có biết giữ sức khỏe không hay là lại không nghe lời?"

Phác Trí Mân khúc khích cười, sau bao lâu gặp lại, hai người họ vẫn ân cần như thế, tốt đẹp như thế. Sư mẫu là người đoan trang, ngoại hình nhỏ nhắn cùng sư phụ là cặp vợ chồng đã sống bên nhau đến hơn hai mươi năm, nhưng họ vẫn son sắc, sư phụ luôn nhường sư mẫu hết khả năng của ông ấy, chẳng bao giờ để bà chịu uất ức, có lần ông cùng cậu ngồi ngoài ghế ở trong vườn, ông bảo thế này "sống trên đời, sư phụ chẳng có gì to lớn cả, gặp sư mẫu con là điều may mắn lớn nhất cuộc đời này của ta. Ta chỉ muốn đem hết những gì nhỏ bé mình có được để che chở, chăm sóc cho bà ấy đến cuối đời, thế thì đến cuối cùng sư phụ cũng chẳng còn gì để hối tiếc cả. Trí Mân ngoan, con là đứa trẻ hiểu chuyện, nên sau này hãy đem hết những tình yêu thương con có trao cho người con tin tưởng nhé, thầy tin con sẽ hạnh phúc"

Trí Mân của năm mười bốn tuổi đến nay chẳng còn gì để hối tiếc cả, gặp họ là một nửa may mắn cậu có và gặp Điền Chính Quốc là một nửa còn lại.

"Chàng trai này là bạn con sao Trí Mân?" Đường Nguyên đẩy gọng kính đang trượt xuống mũi hỏi.

Cậu vội vàng khoác tay anh kéo đến, "Dạ, thật ra thì đây là bạn trai con" giọng nói nhỏ đi rồi tắt dần, đầu hơi cúi xuống vì ngại.

Đây với dẫn bạn trai về nhà ra mắt có giống nhau không?

Điền Chính Quốc đưa cho hai người họ một túi quà, cúi đầu nghiêm chỉnh chào "Con chào sư phụ, chào sư mẫu, con là Điền Chính Quốc và là bạn trai của Trí Mân nhà mình ạ"

đây có tính là ra mắt phụ huynh không?

Đường Nguyên hắng giọng, "Đứa trẻ này ban đầu cũng coi như nhanh nhẹn đấy" chưa gì đã gọi sư phụ với sư mẫu rồi.

Ninh Lan Tuyết mỉm cười nhận lấy món quà "Được rồi, được rồi, hai đứa vào trong đi, rồi dùng cơm trưa, chiều ra sau nhà câu cá rồi làm chút chuyện, lâu rồi không về, mau lên"

jjk.pjm - "Nhà Trọ" [completed]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ