phần 43: cuộc sống là tận hưởng.

3.2K 241 17
                                    

Buổi sáng tháng mười một lạnh buốt, cuộn một cục trong chăn bông to ụ thì chẳng ai muốn dậy cho dù nắng có lên tới đỉnh nóc nhà đi chăng nữa. Phác Trí Mân nằm trên giường đến hơn chín giờ sáng vẫn chưa có dấu hiệu cựa quậy, mấy cái ý định tối hôm qua cứ như quên sạch chả còn nhớ gì. Một con sâu ngủ chính hiệu.

"Đại gia, đến giờ dậy rồi" Điền Chính Quốc tựa lưng vào đầu giường gọi cậu dậy, lấy cái tay búng búng mũi đỏ của Phác Trí Mân.

Người không thèm nhúc nhích.

"Tiểu vương gia, đã hơn chín giờ sáng rồi thưa ngài"

"người ơi dậy đi, cả nhà chờ cơm"

Mấy cái thứ sáng ra người bình thường rất ghét đấy là bị mở rèm cửa, gọi lớn cạnh tai hay là bung chăn ra thì với Phác Trí Mân vẫn là ngủ vù vù quên trời đất.

cũng do Phác Trí Mân là người dễ ăn dễ ngủ, trừ mấy thứ cậu không thích ra Điền Chính Quốc đều biết. Chăn ấm nệm êm là có thể chợp mắt huống hồ cái thiết yếu là mùi hương quen thuộc đều có bên cạnh. Cái lạnh mùa đông lại càng ức chế giấc ngủ lên ngon một cách kì lạ.

Do vấn đề nghề nghiệp nên Phác Trí Mân thường không có giờ sinh học cụ thể. Có ý tưởng là làm đến sáng hay đang ngủ cũng vùng dậy nên chẳng mấy khi sinh hoạt như giờ giấc của một người bình thường. Từ khi ở cùng Điền Chính Quốc cậu được nhắc đi ngủ sớm còn sáng thức dậy đúng giờ đi làm, còn đồng hồ sinh học hoàn toàn chưa có tác dụng.

Anh vươn tay kéo cả người cậu ngồi dậy, ôm theo cả chăn bọc bên ngoài vào trong ngực. Phác Trí Mân mặc kệ trời đất muốn xoay xoay chuyển chuyển kiểu gì cậu cũng không quan tâm, toàn thân dẻo quẹo gục xuống ngực anh ngủ tít.

Quá mức chịu đựng rồi, mặc kệ người ngủ, Điền Chính Quốc tự giải quyết hết.

Xong xuôi đâu đấy Phác Trí Mân vẫn còn mơ màng, ngồi cầm dĩa dưới bàn ăn vẫn mắt nhắm mắt mở ngáp.

"Đến đây đội mũ vào nào, lại đây"

Cả nhà muốn đi hái dâu tây, mấy bữa trước đến Phác Trí Mân mục đích thiết yếu là mang mọi người đi giải khuây, thứ yếu là vì dâu tây. Cái thức quả đỏ đỏ hồng hồng, tại nó có vị chua mà ngọt vừa phải nên Phác Trí Mân rất ưa, mỗi khi đi mua đồ ăn để trong nhà là Điền Chính Quốc phải mua theo mấy hộp dây tây để sẵn trong tủ, vì muốn ăn Phác Trí Mân chẳng tìm gì cả, chỉ muốn dâu tây nên lúc nào cũng phải có.

Đội mũ bông rồi kéo áo khoác ngoài kín cổ, Phác Trí Mân lúc này mới tỉnh ngủ vì cái gió lành lành luồn vào cổ đến nổi gai ốc. Đút chân vào đôi giày anh chuẩn bị sẵn và đi ra khỏi cửa, bây giờ đã hơn chín giờ sáng nên nắng khá chói, áp đi phần nào cái lạnh khi đứng bên ngoài. Bầu trời ở mấy vùng thảo nguyên thường rất cao và xanh, trời cũng rộng hơn rất nhiều. Mọi người nhanh chóng di chuyển về phía nhà trồng dâu.

Nông trại của Phác lão gia có quy mô khá lớn, cung cấp thực phẩm hoa quả sạch cho siêu thị thành phố nên loại hoa quả rất đa dạng về cả mùa và loại. Ví dụ như dâu tây anh đào và loại thường đều có quanh năm. Mấy người làm cũng rất đúng quy trình và đảm bảo.

jjk.pjm - "Nhà Trọ" [completed]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ