Ron hỏi một cách bất ngờ, còn Hermione thì nhìn Harry không chớp mắt. Hai đứa tụi nó "công kích" cậu cùng một lúc làm cậu bối rối, không biết phải trả lời thế nào. Cậu ngập ngừng:
"Hai bồ... bình tĩnh chút đi."
"Mình không thể nào bình tĩnh được, mau trả lời mình đi, Harry!" – Ron lại gầm lên.
Harry hít vào một hơi sâu, cậu cẩn thân suy xét từng chút một. Mối quan hệ giữa hai người đã có chút gì đó thay đổi từ lời tỏ tình hôm trước nhưng nó cũng tốt lên như Ron nói. Tất cả những hành động khó hiểu hôm nay đều xuất phát từ một phía, từ một mình cậu. Lời tỏ tình kia cậu vẫn muốn chôn vùi nó đi nên câu hỏi của Ron, cậu chỉ có thể trả lời:
"Mình với Malfoy không có gì cả."
Khi trả lời như thế, cậu cũng biết hai người bạn của cậu không biết cậu không thỏa mãn với câu trả lời đó chút nào nhưng cậu không còn cách nào khác.
"Không có á? Thế sao bồ nắm tay Malfoy?" - Hermione nghi hoặc nhìn cậu.
"Đúng vậy, nắm tay, là nắm đó Harry, bồ với Draco Malfoy!" - Ron gần như hét toáng lên, còn diễn tả lại cái nắm tay lúc nãy.
Câu hỏi đó ngay cả cậu cũng chưa có câu trả lời. Cậu thành thật đáp:
"Thực ra thì... mình cũng không biết. Tại lúc đó mọi thứ hỗn loạn quá, mình còn không biết là mình nắm tay hắn nữa."
Hermione và Ron nhìn cậu, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Harry nói:
"Tin mình đi, bồ cũng thấy đó Hermione, lúc nãy Malfoy nói muốn ngừng chiến, mình còn bị bất ngờ mà. Nếu quan hệ giữa mình và cậu đã tốt lên từ trước thì mình việc gì phải ngạc nhiên. Sau sự cố trên tàu khi nãy, mình không còn sức để mà giả vờ đâu."
Hai người bọn họ lại nhìn nhau, đúng thật là khi nãy Harry không có vẻ gì là giả vờ, cậu đã ngất đi, giật tỉnh dậy với vẻ sợ hãi, mồ hôi đầm đìa và gương mặt tái mét. Ron lại nhìn cậu, ngập ngùng hỏi:
"Vậy... bồ với Malfoy không có gì thật à?"
"Bồ chỉ vô tình nắm tay cậu ta thôi sao?"
Harry dứt khoát gật đầu. Cậu vừa nhớ ra một chuyện còn khó hiểu hơn cả chuyện mà tụi nó bận tâm tới. Cậu vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy ? Tại sao mình lại ngất? Và tại sao mình lại nằm trên người cái tên đó?"
Hermione hạ giọng, nhẹ nhàng kể lại tường tận mọi việc:
"Mình cũng không rõ lắm. Chỉ nhớ là lúc đó, tên Giám ngục Azkaban, là cái tên mặc đồ đen ấy, hắn vừa bước vào trong thì tất cả bọn mình đều run sợ, tất cả. Nhưng chỉ có bồ là ngất đi. Thầy Lupin đã la lớn là "Không có ai ở đây cải trang thành Sirius Black hết". Vậy mà tên đó vẫn không đi nên thầy Lupin rút đũa phép ra, đọc thần chú, một luồng sáng phát ra từ cây đũa phép đuổi tên Giám ngục đi."
"Mọi chuyện là vậy đấy Harry, bồ cảm thấy thế nào vào lúc đó mà lại ngất đi thế?" - Ron nói.
Harry mất một lúc để nhớ lại mọi chuyện, những gì cậu nhớ lại phát ra thành tiếng:
BẠN ĐANG ĐỌC
|DraHar| - The Chosen One and love
FanfictionTHE CHOSEN ONE AND LOVE - KẺ ĐƯỢC CHỌN VÀ TÌNH YÊU (tên cũ: CỨU THẾ CHỦ VÀ TÌNH YÊU) Một mối quan hệ tưởng chừng như chẳng thể hàn gắn, một cơ hội bất chợt kéo đến, cùng một lời tỏ tình vội vã thốt ra. Có ẩn ý gì sau lời tỏ tình của người nọ? Là trê...