Phần 23

283 10 0
                                    

"Có thể nói cho em biết, vì sao tay của anh bị thương không?" Lúc Khương Ngọc hỏi câu hỏi này, rõ ràng thấy sắc mặt Diệp Duy Trăn thay đổi. Gân xanh trên trán anh thậm chí nhô ra từng cái, tựa như sau một khắc sẽ vỡ ra.

Khương Ngọc biết anh không muốn đối mặt, nhưng cô vẫn muốn chứng minh cái gì đó, cô thực sự muốn biết người đàn ông cô chờ mười năm chính là anh! Không có nhận lầm, càng không có gả sai. Thậm chí cô muốn từ nơi anh nhìn ra một chút xíu, dù cho Diệp Duy Trăn không hề phòng bị ánh mắt của cô. Cô không muốn vĩnh viễn bị anh ngăn cách ở bên ngoài, ngay cả bí mật sâu kín nhất của anh cũng không biết được.
Mấy ngày này hoài nghi đã sắp bức cô điên rồi.

Vậy mà trên mặt Diệp Duy Trăn không tiếp tục lộ ra dịu dàng và dung túng thường ngày khi đối mặt với cô, ánh mắt của anh từ từ lạnh lẽo, thậm chí có chút đề phòng.

Hai người giằng co, đứng ở trước cửa hàng người đến người đi, gió lạnh luồn vào trong áo len của Khương Ngọc, khiến cả người trong ngoài đều lạnh run ên.

Hồi lâu Diệp Duy Trăn mới lên tiếng: "Điều này rất quan trọng?"

"Quan trọng." Khương Ngọc gật đầu kiên định.

Diệp Duy Trăn cười một cái, khóe miệng là nụ cười lạnh lùng, "Nhưng anh không muốn trả lời."

Khương Ngọc: ". . . . . ."

Sắc mặt Diệp Duy Trăn rất khó coi, có thể dùng từ xanh mét để hình dung, hai tay anh cắm ở trong túi áo bành tô, khẽ nghiêng đầu, "Nhớ trước khi cưới anh đã từng nói, anh cần chính một người vợ hiểu chuyện, anh cho là chúng ta đã đạt thành hiệp nghị."

Tay Khương Ngọc xuôi ở bên người từ từ co lại, cô kinh ngạc nhìn Diệp Duy Trăn, trong nháy mắt có chút xa lạ.
Diệp Duy Trăn đưa mắt trở về trên người cô, "Anh nghĩ anh cần phải nhắc nhở em, cho nên về sau không nên nhắc lại chuyện này." Nói xong dừng một chút, bổ sung, "Chúng ta vẫn cứ như ngày trước."

Khương Ngọc đứng ngẩn ở nơi đó, Diệp Duy Trăn đã lướt qua cô, áo trên người anh sượt qua mu bàn tay cô, cuốn theo từng xúc cảm ấm áp.
Cô không kìm hãm được đưa tay muốn bắt chút hơi ấm, nhưng ngón tay đụng phải tấm da lạnh lẽo. Đợi cô quay đầu lại, Diệp Duy Trăn đã sải bước đi xa.
Anh thậm chí không đợi cô.

Khương Ngọc không biết tại sao một người có thể biến đổi nhanh như vậy, cô nghĩ Diệp Duy Trăn có thể xuất hiện vô số các phản ứng, cô lại không ngờ tới sẽ là như vậy —— anh qua loa cự tuyệt cũng không có trực tiếp trả lời.

Đáp án kia tại sao khó mở lời như thế, chỉ vì có liên quan tới Mạc Tử Kỳ ư? Hoặc là phía sau cất giấu bí mật khiến anh khó mở miệng? Nhưng bí mật như thế nào, mà ngay cả vợ mình cũng không có quyền được biết? Hoặc là, ở trong mắt Diệp Duy Trăn từ đầu đến cuối cô là một người không quan trọng?
Khương Ngọc không nghĩ ra, giờ phút này cô chỉ cảm thấy trái tim co quắp, sau lưng phát rét, cả người đều khó chịu tới cực điểm.

Cô từ từ đi ra ngoài, bốn năm giờ chiều, ánh mặt trời làm cho người ta trở nên sầu não. Khắp nơi quanh mình đều là cảnh tượng đám người vội vã, lại không có bóng dáng Diệp Duy Trăn.
Lần đầu tiên họ gây gổ hẳn là như vậy. Khương Ngọc cúi đầu đứng ở đầu đường, không biết tiếp theo nên làm gì, trở về sao? Trở về nhà của cô và Diệp Duy Trăn. . . . . . Nghĩ đến người đàn ông kia, cô đột nhiên cảm thấy đó không thể nói là nhà của mình. . . . . .

Khi nho chín (Phong Tử Tam Tam)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ