Phiên ngoại 1

3K 169 3
                                    

Thuyền hành thuỷ

Tóm lại mỗi lần trở lại phòng, đều nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện bị mấy tờ bản thảo nhìn qua rất phức tạp lại quỷ dị hành hạ đến mức luôn nhíu mày không giãn ra được. Lam Vong Cơ thường lẳng lặng từ sau lưng ôm lấy hắn, duỗi tay xoa đi xoa lại chỗ nhíu mày kia.

Nguỵ Vô Tiện rất thông minh, thậm chí có thể nói, lúc hắn nghiên cứu thứ gì đó đều rất nghiêm túc, người bình thường dường như không thể nào đạt tới mức đó.

Cho nên hắn mới có thể ở bãi tha ma, nơi người sống có đi mà không có về, với thân thể không có Kim Đan đi vào nơi đó, khi trở ra thì đã là Di Lăng Lão Tổ.

Cho nên hắn có thể chỉ từ một khối sắt vụn tràn ngập oán khí, sau đó làm ra Âm Hổ phù khiến cho tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu), cuối cùng chính mình còn có thể phá huỷ đi một nửa.

Cho nên hắn mới có thể làm cái việc xưa nay chưa từng có là dùng tiếng sáo để ngự đuổi tà ám, thậm chí đem Ôn Ninh làm thành một người trước giờ chưa ai chế ra, có thể làm ra tẩu thi có thần chí.

Mà cái này....

Đều là do Lam Vong Cơ y, bản thân chưa bao giờ tiếp xúc, tới gần quá những thứ đó của Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy chính mình sau khi toàn thân trí não đã thật sự tập trung vào một việc gì đó, liền sẽ cực dễ mất kiểm soát. Chuyện này có thể nói là chuyện tốt cũng có thể nói là chuyện xấu. Nhưng hiện tại, một khi hắn cảm thấy chính mình sắp bị một ý nghĩ quá mức cố chấp khiến cho suy nghĩ sai lệch, thì chỉ cần Lam Vong Cơ ở bên cạnh thoáng nói vài câu, là Nguỵ Vô Tiện sẽ nhận ra mình nhanh chóng bị kéo trở về đến khi có lại được suy nghĩ chính xác.

Sau đó nhịn không được sẽ kéo hiền huệ (vợ hiền) Hàm Quang Quân tới hung hăng mà hôn một cái, rồi nhân đó tự thoát ra khỏi những thắc mắc hỗn loạn đầy trong đầu, lợi dụng lúc đó mà toàn tâm toàn ý lén ở bên người yêu, nhất thời có thể hoàn toàn thả lỏng như chưa từng có chút rắc rối nào.

Nhưng hiện tại, rốt cuộc đều đã trở về.

Một luồng ánh sáng mạnh đã mang một đôi nhóc đi mất, mới hồi nãy còn dư lại duy nhất một cái bóng đèn to cũng đi rồi.

Chỉ còn lại bọn họ.

Nguỵ Vô Tiện đứng trước Lam Vong Cơ, nhìn y bị ánh trăng nhuộm đến dung mạo càng thêm xuất thần, nhịn không được thấp giọng cười cười, sau đó ngón tay đưa lên đôi môi thực mềm mại, kỳ thật là có mềm mại tuy nhiên đôi khi cũng rất mạnh bạo, điểm một cái: "Hàm Quang Quân?"

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, cúi đầu nghiêm túc nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng thầm tính giờ, câu lấy cổ Lam Vong Cơ nói: "Đã qua giờ Hợi rồi, trở về phòng nhé?"

Tuy nói như thế, nhưng lực đạo câu lấy người thì không hề có chút ý tứ muốn thả người ra.

Lam Vong Cơ mím môi, thấp giọng nói: "Tuỳ ngươi"

Nguỵ Vô Tiện ra vẻ kinh ngạc: "Uý trời Hàm Quang Quân, ngươi thay đổi rồi, trên gia quy Lam gia ghi rõ giờ Mẹo làm giờ Hợi ngủ. Ngươi như vậy, chắc thúc phụ sẽ tức giận đến mức vặt râu"

ĐƯƠNG THIẾU NIÊN VONG TIỆN GẶP GỠ ĐẠO LỮ VONG TIỆN [ EDIT][HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ