Từ chương này, khi nói Lam Trạm, Nguỵ Anh là nói đến Vong Tiện lúc vị thành niên, còn nói Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ là nói tới Đạo lữ Vong Tiện.
Hai người vốn dĩ vừa trải qua một đợt sóng to gió lớn, giờ lại đối mặt với một Lam Vong Cơ trưởng thành hư hư thực thực, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Con ngươi màu lưu ly của Lam Vong Cơ nhìn sang hai người, đặc biệt khi tầm mắt rơi vào chính mình, rõ ràng có vẻ hoang đường, thậm chí còn suy tư gì đó. Lam Trạm lại là vẻ mặt không dám tin tưởng mà nhìn "chính mình", đôi môi mím chặt, ngực rõ ràng phập phồng.
Đang lúc ba người vẫn đứng yên tại chỗ, duy trì bầu không khí xấu hổ không nói nên lời này một cách cực kỳ vi diệu, thì bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi lười biếng từ sau bức bình phong mà bọn họ nhất thời quên mất:
"Lam Trạm, sao vậy?"
Thanh âm mang một vẻ mềm mại ngọt ngào không thể miêu tả, âm lượng không lớn thậm chí thấp đến mức hơi khàn, khiến người khác không khỏi cảm thấy như là không có thật. Nguỵ Anh chỉ cảm thấy chính mình dường như đầu óc hỗn loạn mà chậm chạp hẳn đi, trước hết nảy ra cái suy nghĩ rõ ràng là chả liên quan gì: Có ai đang cùng người yêu hành sự bỗng nhiên phát hiện có người tự tiện xông vào phòng ngủ của mình, nhưng sau đó vẫn có thể bình yên tự đắc nằm trên giường chờ phu quân nhà mình xuống giường đi xem xét tình huống hay không? Hẳn là phải thập phần tin tưởng phu quân nhà mình nên mới có tâm lý tuyệt đối tin cậy hoàn toàn ỷ lại như vậy. Nguỵ Anh không khỏi liếc mắt sang nhìn thần sắc Lam Trạm đang đứng bên cạnh, lại thấy cho dù trong bóng tối, nhìn qua một cái cũng thấy mặt Lam Trạm đang trắng bếch, hắn như tên ngốc bỗng nhiên nhận ra: Cái thanh âm vừa rồi..... cái thanh âm kia.... Cho dù ngữ khí làm nũng mềm mại hư hư thực thực.... nhưng vừa nghe liền biết, đó chính là giọng nói của nam tử!
Nguỵ Anh cảm thấy mình thật sự bị dọa sợ rồi. So với chuyện mới vừa rồi vào nhầm nơi này nghe được thanh âm thoáng như trong mộng với cái sự thật tiểu cũ kỹ bên cạnh hắn sau bao nhiêu năm sẽ có đạo lữ thành gia, thì cái này thật khiến người ta khó có thể tin.....
Tên Lam Trạm tiểu cũ kỹ này rõ ràng, rõ ràng là ...... đoạn tụ? (đoạn tụ = gay)
Bản thân hắn còn thấy khiếp sợ đến mức không thể tưởng tượng, nói chi chính chủ Lam Trạm ngay bên cạnh.
Một lát sau, Ngụy Anh chỉ cảm thấy trong lòng mình, ngoài việc thông cảm còn dâng lên một cảm giác hoàn toàn không nói nên lời. Tay Lam Trạm vẫn đang nắm chặt cổ tay hắn, nên Nguỵ Anh có thể cảm thấy thân thể Lam Trạm đang hơi run rẩy khó mà phát hiện.
Dù sao chuyện này .... xảy ra với bất kỳ ai cũng khó mà chấp nhận nổi. Nguỵ Anh nghĩ như vậy, cho nên nghiêm túc tự hỏi lát nữa không biết có nên an ủi y một chút hay không, nhưng lại bị ánh mắt ủ dột không rõ ý nghĩa của Lam Trạm chặn lại khiến hắn nghẹn trở về.
Mà lúc này, ánh mắt Lam Vong Cơ rơi xuống chỗ hai người bọn họ đang nắm cổ tay, ngay sau đó lại bị thanh âm phía sau tấm bình phong kia lôi kéo sự chú ý, đạm nhiên nói một câu "Không việc gì", rồi chợt bỏ lại hai người ở đó mà vòng qua tấm bình phong. Nguỵ Anh và Lam Trạm chỉ có thể nghe được từ phía bên kia tấm bình phong truyền đến vẫn là thanh âm mang vài phần lười biếng của nam tử kia, còn có vài tiếng trả lời trầm thấp của Lam Vong Cơ.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐƯƠNG THIẾU NIÊN VONG TIỆN GẶP GỠ ĐẠO LỮ VONG TIỆN [ EDIT][HOÀN]
FanfictionTác giả : 醴酽寻弦听玉篴 Lofter ID : zixuanhuaxi QT: Takatakamii Editor: nhaminh2012 Nội dung: Lam Trạm và Nguỵ Anh xuyên không đến tương lai gặp Lam Vong Cơ và Mạc Huyền Vũ (Ngụy Vô Tiện), kết HE Link raw : http://zixuanhuaxi.lofter.com/post/1f5a97f8_ee...