Chương 7: Tỉ thí

2.6K 178 5
                                    

A Đốc Lạc Nhã đa một bộ dạng ngạo mạn ngồi ở bàn uống rượu, gương mặt cũng chẳng mấy tôn trọng Tống Thiên Hiên. Mà Tống Thiên Hiên dù thấy tên này không tôn trọng mình thì cũng không dám bày thái độ vì hiện tại quân lực không đủ, nếu xảy ra giao tranh thì người chịu thiệt chắc chắn sẽ thuộc về phía mình vì vậy Tống Thiên Hiên cố ngậm bồ hòn làm ngọt cười tươi tiếp đãi hắn.

Diệp Lam Doanh dù thân phận hiện tại chỉ là giả phò mã là một thân nữ nhi, nhưng mà cũng là mang danh là phò của của ngũ công chúa, nếu như làm mất mặt tại nước của mình cũng không thể nào làm được.

Diệp Lam Doanh không suy nghĩ nhiều khí chất bỗng chốc trở nên là một đấng nam nhi, dáng cao lưng thẳng sải bước hiên ngang tiến vào đại sảnh bàn tay kia vẫn như cũ nắm chặt tay Tống Trân Hy một bước không rời.

"Nhi thần bái kiến hoàng thượng." Diệp Lam Doanh cùng Tống Trân Hy hướng hoàng thượng hành lễ trước, sau đó mới xoay về A Đốc Lạc Nhã đa đang vuốt râu hơi khom người tiếp kiến.

"Công chúa thực sắc nước hương trời, mới một năm không gặp mà nàng đã có thể xinh đẹp đến như vậy, chi bằng làm thái tử phi của ta đi." A Đốc Lạc Nhã Đa không kiêng dè buông lời trêu hoa ghẹo nguyệt với Tống Trân Hy, mà điều này đối với một vị công chúa là sự sỉ nhục rất lớn vì vậy hoàng thượng đã sớm nổi gân xanh trên trán bàn tay bấu chặt vào thành ghế để kìm nén cơn thịnh nộ lúc này.

Mà Diệp Lam Doanh chính là trong lòng cũng đã trở nên nóng giận không kém, một công chúa thanh khiết như nàng mà lại bị tên này buông lời thô tục như vậy thực không ra thể thống gì, vậy mà hoàng thượng cũng có thể im lặng cho được đúng là thất bại.

Sứ thần cùng tên thái tử kia sau khi thấy hoàng thượng đẫu có nóng giận đến cực độ nhưng vãn không dám nổi nóng khiến hai người bọn chúng vô cùng hả hê, càng đáng ghét hơn là bắt đầu buông lời châm chọc tới bộ dạng thư sinh tuấn tú của Diệp Lam Doanh.

"Ta không ngờ phò mã đây cũng gọi là nam nhân, nam nhân ở nước ta thì phải sức dài vai rộng. Vật chết cả con bò mới gọi là đấng nam nhi, còn phò mã đây ta e là nữ nhi nước ta cũng vật không lại phỏng?"

A Đốc Lạc Nhã Đa cậy thế hắn hiện tại đang là kẻ chiếm thế thượng phong, do đó rất ngạo mạn chẳng kiêng dè sợ sệt mà sỉ nhục cả phò mã lẫn công chúa, Diệp Lam Doanh nhìn tới hoàng thượng vẫn một bộ nhu nhược thì cũng hiểu bây giờ đã thối nát tới cỡ nào, một hoàng thượng trị vì thiên hạ mà có thể để tên ngoại bang sỉ nhục con gái mình vậy mà vẫn trơ trơ ra đó không dám làm gì. Hắn nhịn được nhưng Diệp Lam Doanh nàng không nhịn được, nàng bắt đầu nở một nụ cười đầy trào phúng hướng cái tên đang vuốt râu đáng ghét kia nói.

"Nam nhân nước ta tuy nhìn gầy yếu nhưng có một bụng mưu lược văn chương, nam nhân ở đây nếu sức dài vai rộng thì chỉ để đi khuân vác mà thôi."

Tống Trân Hy ánh mắt hơi đưa tới nhìn Diệp Lam Doanh một chút, tâm tư nàng khẽ dao động khi bàn tay người kia ở dưới bàn vẫn nắm chặt lấy tay mình, tại nơi đó còn ân cần vuốt ve y như rằng đang trấn an nàng hãy yên tâm vì có ta ở đây rồi.

Diệp Lam Doanh nhận ra Tống Trân Hy đã nhìn mình được một lúc, nàng bây giờ mới xoay mặt sang nhìn người bên cạnh nở ra một nụ cười nhất mực sủng nịnh mà nụ cười này càng khiến cho tên thái tử kia mặt xám như tro bếp vì đã bị tên ẻo lã kia cướp mất Tống Trân Hy từ tay hắn.

Bách hợp - Tự viết [Phò Mã, Muốn Trốn Sao?]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ