Chương 24

1.4K 102 3
                                    

Diệp Lam Doanh căn bản nàng là một người có đạo hạnh cao siêu, nguyên lai sự việc bản chất tiền kiếp của nàng chính là Kỳ Phong một nữ nhân trẻ tuổi nhưng có tiếng trong tam giới vì sự xinh đẹp và tài giỏi của nàng. Nàng tuy đạo hạnh cao siêu nhưng vì bởi bản chất thiện lương mà thành ra có nhiều mối nguy cho sư huynh đệ đồng môn bởi thường hay chơi cùng với yêu quái, vì một lần tin tưởng lời của lão lão gia tộc hồ yêu mà sinh ra tai họa diệt vong cho tam giới. Hai bên giữa chánh và tà đấu nhau một trận quyết liệt đến ba ngày ba đêm, xác chết của các đạo sĩ lẫn các sư tăng có đạo hạnh cao đều nằm chết la liệt tạo thành một vùng núi tràn ngập mùi máu tươi và sát khí. Kỳ Phong năm đó vì mang tội danh quá lớn nên đã tự mình kết liễu dẫn tới một mối hận thù sâu sắc giữa đạo sĩ và hồ ly cũng như là một mối ân oán khó giải bày giữa Kỳ Phong và Tiểu Hồ năm ấy.

"Ta tin tưởng ngươi nhưng vì sao ngươi lại phản bội ta?"

"Kỳ Phong, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ."

"Không như thế thì là thế nào, huynh đệ ta, kể cả sư phụ và cha mẹ ta đều chết ngay ở trước mắt ta. Ngươi giờ nói cái gì ta cũng sẽ không tin nữa, Kỳ Phong ta thề không bao giờ đội trời chung với hồ ly các ngươi."

Một kiếm xuyên tim khiến máu tươi bắn ra ướt cả một phần xiêm y trắng, Kỳ Phong dẫu cho còn một chút hơi thở cuối cùng nàng vẫn không hề muốn chạm vào người của Tiểu Hồ dù chỉ một lần cuối. Tiểu Hồ nhìn thân xác của nàng ấy từ từ trắng dần rồi trở nên lạnh toát thì lúc đó mới gầm lên và hiện nguyên thân là hồ ly chín đuôi, nàng điên loạn lao về gia tộc hỏi tội chính người đứng đầu ở đó.

"Ả ta là nỗi nguy hại cho gia tộc ta, chính ngươi là người sẽ cai quản gia tộc này trong tương lai thì làm sao ngươi lại đi yêu một kẻ luôn rình mò để giết mình chứ?"

"Không phải chính ngươi bắt ta phải yêu nàng sao, không phải chính ngươi ép ta phải tiếp cận nàng sao?" Tiểu Hồ gào thét, rằn nanh và móng vuốt cũng vương dài ra y như rằng sẽ xé xác tên trước mặt mình bất cứ lúc nào.

"Tiếp cận ả cũng chỉ chờ đến ngày hôm nay, ta không ngờ ngươi trái tim lại mỏng manh như vậy. Từ giả vờ mà lại thành yêu thật, Tiểu Hồ ngươi quả là mất mặt." tên gồ ly già với bộ lông đen tuyền hiên ngang nằm trên ghế đối mặt với Tiểu Hồ mà chất vấn, hắn khong bao giờ đội trời chung với lũ đạo sĩ thối tha kia. Chỉ có con ả trước mặt hắn ngu ngốc mới tưởng hắn xuốn xóa bỏ ân oán là thật, giữa chánh và tà làm sao có cái gọi là giao hữu chứ, hắn chỉ hận không thể giết hết lũ người kia mà thôi.

Tiểu Hồ nghe những lời nói từ lão cáo già trước mặt thì sự tức giận kìm hãm từ nãy đến giờ cũng đã bộ phát, nàng lao đến đánh với hắn một trận sinh tử, chỉ tiếc nàng đạo hạnh thấp hơn hắn tới mấy nghìn năm vì vậy dễ dàng bị hắn đánh trọng thương. Nàng rất nhanh bỏ chạy để hắn không chiếm được ngọc hồ ly trong người mình, nàng lê từng bước chân thấm đẫm những vết máu kéo dài từ sườn đồi xuống tới bìa rừng, lúc này cả cơ thể yếu đuối của nàng không chống chọi nổi nữa mà hiện về nguyên hình một tiểu hồ ly nhỏ. Nàng biết rằng không thể sống lâu được nữa vì vậy ngọc hồ ly cũng chính là nguyên thần của nàng chỉ đành gửi nhờ cho một củ sâm, củ sâm kia vì hấp thụ được ngọc hồ ly mà có được một sức mạnh phi thường, nó to lớn hơn bất kỳ loại sâm hảo hạn nào khác cứ thế nằm im dưới mặt đất cho tới khi củ sâm này được Đỗ Chi Hinh nhìn thấy mà đem về hầm canh.

Bách hợp - Tự viết [Phò Mã, Muốn Trốn Sao?]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ