Chương 35

1.4K 121 5
                                    

Bàn chân rảo bước trên nền cỏ xanh biếc hướng về một mái lương đình che bóng mát, một con thỏ trắng không sợ hãi có người lạ mà cứ thế dùng hai đôi chân nhỏ nhắn của mình nhảy tới trước mặt Đỗ Chi Hinh. Mà Đỗ Chi Hinh nàng lại vô cùng thích thỏ, nhớ hồi trước theo sư phụ thì nàng cũng từng có một con là quà của sư phụ tặng vào sinh thần thứ mười lăm, bộ lông của nó trắng lại mềm mại vô cùng. Tới đi ngủ nó cũng sẽ ngoan ngoãn nằm bên cạnh nàng mà ngủ cứ như là một loài vật có linh tính của con người.

Nhưng mà sau này vì bị Tống Thiên Hiên đưa về cung quá gấp nên nàng chẳng thể đem theo con thỏ ấy được, nàng không biết nó còn sống hay không nữa vì thời gian đã trôi qua hơn mười lăm năm rồi. Có lẽ nó cũng chỉ còn một bộ xương trắng hòa vào đất đá mà thôi.

Bất chợt đôi tai của thỏ trắng khẽ đong đưa làm Đỗ Chi Hinh phải ghé mắt nhìn, nàng cảm thấy có gì đó là lạ nên đã ngồi xuống muốn nhìn rõ hơn. Tới Tống Trân Hy cũng có chút tò mò mà nhìn theo thử xem mẫu hậu của mình đang làm gì, nàng chỉ thấy đôi tay mẫu hậu run run sờ vào con thỏ đó rồi nước mắt tự dưng rơi ra làm cho bản Thân Tống Trân Hy không biết là mẫu hậu của nàng là đang bị cái gì. "Mẫu hậu, con thỏ này có gì sao?" Tống Trân Hy nhìn mẫu hậu mình cứ thế ôm con thỏ ấy vào lòng thì nỗi nghi vấn ngày càng tăng cao nên không kìm chế nổi hỏi một câu.

"Tiểu Bạch, ta tìm được ngươi rồi."

Đỗ Chi Hinh không ngờ Tiểu Bạch vẫn còn sống, nó vẫn như cũ lại còn khỏe mạnh bay nhảy và vẫn là một Tiểu Bạch bé nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay của Đỗ Chi Hinh y như rằng nó vẫn sẽ như vậy mãi để chờ nàng.

Vì sao nàng nhận ra nó, chắc có lẽ là phải nhờ vào đôi tai này. Tiểu Bạch khi xưa khi thấy nàng sẽ vểnh đôi tai này lên rồi khẽ lắc lắc, tại nơi đó còn có một cái sẹo do Đỗ Chi Hinh bất cẩn đã để Tiểu Bạch chạy lạc rồi nó bị sói đuổi theo bắt ăn thịt. Cũng may là nàng với sư huynh tìm được Tiểu Bạch rồi đem nó về trị thương, chứ không thì có lẽ nó hiện tại không còn nằm trong lòng bàn tay nàng hưởng thụ như bây giờ nữa đâu.

Tiểu Bạch khi nhận ra chủ nhân năm xưa đã bắt đầu biết nũng nịu, nó khẽ cọ đầu nó và bàn tay của Đỗ Chi Hinh khiến cho nàng bật cười. Mà nụ cười này thực sự thuần khiết y như tiểu hài tử năm ấy khi được sư phụ tặng con thỏ này cho mình, Đỗ Chi Hinh thực sự vô cùng hạnh phúc khi đã có thể tìm lại được Tiểu Bạch vì Tiểu Bạch cũng là một người thân không thể thiếu được của nàng.

"Mẫu hậu, người nói con thỏ này còn lớn tuổi hơn cả con sao?" Tống Trân Hy khó tin đưa ngón tay chọc chọc vào cái lỗ tai bé nhỏ của con thỏ trước mặt, nàng không thể tin được rằng con thỏ bé xíu nằm gọn trong lòng bàn tay này là con thỏ đã sống mười mấy năm. Nếu cho là nó còn sống đi thì đáng lẽ phải to lắm rồi chứ?

"Chính xác là Tiểu Bạch rồi, con xem tai của nó vẫn còn vết sẹo khi ấy bị sói cào trúng." Đỗ Chi Hinh đem lỗ tai bé nhỏ của Tiểu Bạch vạch ra cho Tống Trân Hy xem, quả thực là có vết sẹo.

Tống Trân Hy vẫn không tin vì điều này quá mơ hồ, một con thỏ sống ở rừng sâu thì sao có thể tới được nơi này. "Nhưng nhỡ đâu nó bị nhánh cây đâm trúng hay bị đồng loại cắn thì sao?" nàng bắt đầu đặt ra vô số giả thuyết để mẫu hậu suy nghĩ, về vấn đề một con thỏ mười mấy năm mà vẫn cứ như một con thỏ con là đã thấy vô lý lắm rồi.

Bách hợp - Tự viết [Phò Mã, Muốn Trốn Sao?]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ