Chap 7

928 31 2
                                    

- Khốn nạn! Buông tôi ra! Anh muốn giải quyết thì đi tìm người khác, tôi không phải đứa có thể cho anh giải toả tùy lúc.

- So với những người đó, thân thể em sạch càng làm tôi muốn chiếm lấy hơn.

Người đàn ông này bỗng đáng sợ, hắn bất chấp tất cả mà muốn chiếm hữu cậu. Nhưng cậu không muốn, đối với cậu hắn rất bẩn, bẩn cả trong tâm hồn. Chỉ cần ôm hôn, cậu liền muốn buồn nôn.

Đôi tay sờ soạt tới lui trong cơ thể cậu, từng điểm như bị gãi ngứa đến khó chịu. Ánh mắt cậu có chút mơ hồ, người cậu ửng hồng lên kháng cự lại sự cố chấp của cậu...

- Sao thế? Chỉ mới nhiêu đây thôi cậu đã không chịu nổi rồi? Đúng là chưa trải sự đời, dục vọng còn quá non rồi.

Từng lời từng lời của hắn như sỉ nhục vào tận sâu trong lòng cậu. Gương mặt cậu hồng lên nhưng thấp thoáng có vài điểm bướng bỉnh, tức giận cùng oán hận hắn.

- Anh bị điên à. Nhìn cái hành động ti tiện của anh, nào giống một chủ tịch phong độ có tiếng chứ.

Lam Tùng Quân cũng không thèm cự lại, nhếch môi cười ẩn ý rồi bước thẳng ra ngoài, để lại cho cậu là cái bộ dạng nhếch nhác của bản thân.

Vừa bước ra khỏi cửa, gương mặt của hắn chợt đanh lại. Tiến đến chỗ Lưu Ly cùng Khiêm, nhỏ giọng ra lệnh: "Hai người các cậu đi điều tra quá khứ của cậu ta. Nhớ, điều tra cho cặn kẽ từng gốc rễ".

- Vâng!

Hai người cúi đầu nhận lệnh, rồi lui ra ngoài. Lam Tùng Quân hắn đến bây giờ đã bắt đầu nghi ngờ, từ cái ánh mắt giả vờ lương thiện, từ cái hành động căm hận chế giễu việc hắn giết người, hắn tự hỏi có phải hai người đã từng đụng chạm gì với nhau hay không...

---.---

Gia Bảo không bị giam cầm bao lâu, liền được hắn trả lại chiếc xe đạp tự chạy về nhà trọ. Có lẽ những ngày ở đây trở thành nỗi ác mộng của cậu rồi.

Vừa vào đến cửa, cánh tay ai đó rắn chắc bao trùm lấy cậu, hơi thở thơm mát trầm ấm phả vào vành tai.

- La Minh? Sao cậu lại đến đây?

- Chỉ muốn đến hỏi thăm cậu một chút. Liền đợi đến mấy ngày, Gia Bảo, cậu rốt cuộc đã đi đâu sao không báo tôi một tiếng?

- Haizz... quả thật không có gì phải báo cáo. Do chút trục trặc nên tôi ngủ nhờ nhà đồng nghiệp mấy ngày, chờ xe sửa xong mới chạy về đây này.

- Điện thoại cậu đâu? Sao không bắt máy?

- Hết pin đó. Được rồi, mới mấy ngày cậu lại lèm bèm nhiều hơn nữa. Tôi không sao hết, cậu về đi, tôi muốn nghỉ ngơi.

Gia Bảo mặc kệ hắn đứng đó, tiến đến chiếc giường nhắm mắt ngủ, đã mấy ngày khiến sức lực đầu óc cậu không còn linh hoạt rồi. Kiều La Minh thấy cậu không quan tâm hắn, ủ rủ bước ra về.

Sáng hôm sau Gia Bảo vẫn tiếp tục đi làm. Nhưng khi lên cái tầng kia, cậu đã không còn hoạt bát chào Lưu Ly nữa. Cô cũng từ chuyện cậu tự ý theo đuôi tiến vào Liên Hợp Hội, liền không cần che giấu bộ mặt lạnh lùng kia. Chỉ có người đàn ông trong căn phòng ấy vẫn như cũ, âm trầm ngồi làm việc. Gia Bảo mặc kệ ai thay ai không thay, cậu cứ làm tốt công việc của mình mà thôi.

[HOÀN]Bởi Vì Yêu! (Huấn Văn + Đam Mỹ)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ