Chap 11

832 25 5
                                    

- Chuyện này... - Khiêm nhìn về phía Tùng Quân, nhận được sự đồng ý của anh mới tiếp tục nói - Gia Bảo chính là con trai duy nhất của Từ Kim. Mục đích cậu ta đến đây đã điều tra rõ... Là trả thù.

Quả nhiên là vậy! Lục Diệp âm thầm nghĩ.

- Vậy sao không giết đi? Còn muốn để cậu ta giết chết lão đại các người mới chịu sao? - Lục Diệp nghe đến cái tên người đàn ông đó liền nổi đoá, lập tức muốn diệt sạch những người có dòng máu của hắn.

- Là tôi để Gia Bảo bên cạnh mình. – Tùng Quân lên tiếng.

- Lão đại, anh không thể. Cha mẹ hắn là vết nhơ của Lam gia, hắn lại còn là mối hoạ của anh.

- Lam Tùng Quân tôi muốn giữ ai, còn đợi cậu đồng ý sao?

- Dù là thế, tôi quyết không để cậu ta được sống.

- Đủ rồi Lục Diệp! Mười năm trước cậu trái lệnh tôi, bây giờ còn muốn làm theo ý mình sao?

Lam Tùng Quân lạnh giọng cảnh cáo. Năm đó anh dung túng cho cậu, nhưng bây giờ anh không cho phép cậu tiếp tục, thế hệ sau không nên vì sai lầm của người trước mà chịu tội... Huống chi là hắn không nỡ để cậu chết.

- Lão đại, anh yêu cậu ấy rồi, có đúng không?

- Tôi không nhất thiết phải trả lời câu hỏi đó.

Không gian tĩnh lặng đi hẳn, mỗi người đều có những suy nghĩ cho riêng mình. Một lúc sau Khiêm liền ra về qua cánh cửa bí mật từ phòng anh, giờ đây chỉ còn Lục Diệp đang đứng đó.

- Lục Diệp, tôi mong cậu hiểu rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng hiên tại tôi không muốn tình cảnh đó lại xảy ra thêm một lần nào nữa.

- Tôi hiểu rồi. Vậy nói về chuyện đêm qua... Cậu phạt tôi đi...

- Đi lấy roi da vào đây!

Tùng Quân dây trán mỏi mệt... Từ đêm qua đến anh nghe tiếng roi đến phát nhàm rồi.

Lục Diệp nhanh chóng đem roi da đặt trước bàn, cởi chiếc áo thun đang mặc, để lộ tấm lưng rắn chắc màu đồng. Hai chân quỳ xuống, tay đặt trên đầu gối lộ ra bộ dạng nghiêm túc.

Anh cầm roi da tiến về phía sau, giơ tay hạ xuống một roi với lực không nhẹ, để lại vết rách da trên lưng. Cơ bắp trên tay hiện rõ từng đường gân mạnh mẽ, hàng lông mày rậm nhíu lại tạo ra điểm nhấn giữa mi tâm.

"CHÁT" "CHÁT" "CHÁT" "CHÁT"

Mỗi roi chậm rãi rơi xuống cách nhau 1cm. Vệt dài khéo léo nằm ngay ngắn không hề xiêu vẹo.

Mồ hôi trên lưng cậu chảy ra không ngừng xuống vết thương đang hở làm đau rát, những đợt roi nhưng đánh sâu vào trong xương tủy của cậu, từ từ ngấm ngầm dậy sóng khiến cậu chịu đến mơ hồ.

"CHÁT...ư.m" "CHÁT" "CHÁT...aa"

"CHÁT" "CHÁT...ư...m" "CHÁT"

Anh cố tình dừng lại một chút cho cậu nghỉ ngơi. Đối với thuộc hạ thân cận anh luôn có phương thức riêng trừng phạt. Lực anh phát ra chưa bao giờ nương, mà thẳng tay đánh xuống, vết nào cũng rách da rướm máu. Nhiều lúc anh còn thấy bản thân mình hơi tàn nhẫn, nhưng nó là nguyên tắc của anh...

[HOÀN]Bởi Vì Yêu! (Huấn Văn + Đam Mỹ)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ